Chị Võ Thị Sáu quê ở ở Đất Đỏ, tỉnh Bà Rịa- Vũng Tàu. Sinh ra và lớn lên trên miền quê giàu truyền thống yêu nước, lại chứng kiến cảnh thực dân Pháp tàn phá đất nước, bóc lột nhân dân, Võ Thị Sáu đã cùng các anh trai tham gia cách mạng. 

     Năm 14 tuổi, chị Sáu cùng các anh gia nhập Việt Minh, kháng chiến cứu nước. Vì thân hình nhỏ bé, lại ít ai để ý đến, chị thường xuyên được giao nhiệm vụ liên lạc, tiếp tế. Có lần,chị đã ném lựu đạn tiêu diệt hai tên ác ôn và làm bị thương nhiều tên khác. Tháng 7/1948, đội công an Đất Đỏ được giao nhiệm vụ phá cuộc mít tinh kỉ niệm Quốc khánh Pháp. Dù nguy hiểm, chị Sáu vẫn xin trực tiếp đánh trận này.

        Chị lấy lựu đạn, dấu vào góc chợ gần khán đài. Khi xe của tỉnh trưởng tới, chị tung lựu đạn về phía khán đài, hai tổ công an ở gần đấy nổ súng để giúp chị Sáu rút an toàn. Người của Việt Minh đượ bố trí trong đám đông hô to ''Việt Minh tiến công" và hướng dân người dân giải tán. Sau chiến công ấy, chị Võ Thị Sáu được tuyên dương và khen ngợi.

     Tháng 2/1950, được giao nhiệm vụ ném lựu đạn tiêu diệt hai tên thực dân Pháp nhưng không may bị bắt. Bị bọn chúng tra tấn rất dã man, chị vẫn không khai lấy nửa lời. Trước tinh thần đấu tranh của người con gái Đất Đỏ, thực dân Pháp mở phiên tòa, kết án tử hình với chị. Năm 1952, trước giờ hành hình, viên cha đạo đề nghị làm lễ rửa tội cho chị, chị nói: ''Tôi không có tội, chỉ kẻ sắp hành hình tôi mới có tội". Trên đường ra pháp trường, không ai nghĩ chị là người sắp chịu án tử hình, chị tươi cười, ngắt một bông hoa cài lên tóc. Thấy những người tù đang đào mộ cho chị, chị Sáu nói: '' Giờ các anh đào mộ cho tôi, nhưng sau đó, chúng ta sẽ đào mộ cho những tên ác ôn này".  Khi đến pháp trường, chị Võ Thị Sáu kiên quyết không cần đeo khăn bịt mắt. Nói xong chị bắt đầu hát bài Tiến quân ca. Khi bọn lính lên đạn, chị ngừng hát, hô vang những lời cuối cùng:'' Hồ chủ tịch muôn năm!''

           Cuộc đời bất khuất của nữ anh hùng Đất Đỏ đã trở thành tấm gương sáng về lòng yêu nước.

Người con gái trẻ măng Giặc đem ra bãi bắn Đi giữa hai hàng lính Vẫn ung dung mỉm cười Ngắt một đoá hoa tươi Chị cài lên mái tóc Đầu ngẩng cao bất khuất Ngay trong phút hy sinh Bây giờ dưới gốc dương Chị nằm nghe biển hát.