Tôi lặng người ngắm cảnh đẹp của đêm nay. Tấm thảm nhung đen tuyền của bầu trời đêm đính chi chít đầy sao tựa kim cương. Lóng lánh, lóng lánh như viên ngọc sáng chói, những ngôi sao lúc ẩn, lúc hiện sau màn voan mây mỏng. Nhưng nếu ví vẻ đẹp của sao là Thúy Vân, thì vẻ đẹp của trăng sẽ là Thúy Kiều, bởi nhắc đến Thúy Vân để làm nền cho Thúy Kiều, cũng như sao là những đốm nhỏ làm nền cho ánh trăng vằng vặc huyền diệu giữa trời đêm vậy.

     Tôi nhìn ra xa, cánh đồng được bao trùm bởi tấm chăn sương mù và những giọt mưa lất phất mắt thường khó nhìn thấy được trong đêm lạnh. Nhưng cái lạnh ấy nồng nàn một sức sống mới, đẫm những hy vọng của mùa xuân tươi đẹp. Dòng sông, mặt nước, bầu trời trong suốt, mờ ảo một thứ sương xanh biếc như khói, se se lạnh. Xa xa, dòng sông là dải ngân hà mà con thuyền là chiếc lá tre đen trũi, nhỏ bé trôi lững lờ giữa mênh mông tĩnh lặng. Tiếng mái chèo khua nước long bong bên mạn thuyền, ánh đèn dầu đỏ quạch le lói trong khoang. Trên đường làng, những khóm tre xào xạc in đủ hình thù kì dị. Chợt luồng gió lạnh buốt thổi tới, tôi rùng mình. Gió mang hương đào, hương lí tỏa khắp bốn bề, cho thỏa cái khát khao đắm mình trong hương mùa xuân của tôi. Vạn vật chìm trong giấc ngủ dường như chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu, tuy vậy, vầng trăng vẫn luôn ngự trị trên bầu trời, tỏa sáng rực rỡ như ôm ấp lấy giấc ngủ của con người. Trăng đêm xuân là vầng trăng đang lên, vầng trăng độ non tơ, tràn trề sức sống. Thứ ánh sáng ấy như muốn hòa nhập với con người vào bốn bề bát ngát, xanh trong. 

     Đêm xuân có một sức quyến rũ kì lạ bao lần khiến lòng tôi ngây ngất. Tôi không mong đêm xuân trôi nhanh mà chỉ muốn níu giữ nó, cho những rung động đẹp đẽ tươi lành nhất ở mãi bên mình.