Khi tôi viết bài này, mẹ tôi vẫn đi làm chưa về, chắc giờnày mẹ đang gắng nốt những bước chân cuối ngày để hoànthành công việc của một ngày lao động vất vả. Đêm nay cũngnhư nhiều đêm khác mẹ tôi lại đi kéo đồ thuê về rất khuya. Lúcchiều bác xóm trưởng sang thông báo với mẹ tối này ra nhà vănhoá xóm dự mít tinh kỉ niệm ngày 20/10, vậy mà nghe gọi cóchuyến hàng thế là mẹ tôi đành gác chuyện vui lại để mà đi làmcả đêm vậy đó. Mẹ tôi là thế, và những lúc vắng mẹ tôi chỉ biếtthầm gọi “Mẹ ơi! con yêu mẹ!” rồi lại học bài và chờ đến khi mẹ về. Tôi yêu mẹ không phải chỉ vì mẹ là người sinh ra tôi và nuôi tôi lớn. Màtrong tình yêu thương ấy có cả niềm tự hào, niềm tin yêu. Mẹ là điểm tựa vữngchắc để tôi vươn lên trong cuộc sống. Nghe mẹ bảo hồi còn nhỏ, tôi không khi nào chịu rời mẹ, nên khi tôi vừađược 3 tháng mẹ đã phải bồng cả tôi đi đánh đồ thuê. Nhà tôi nghèo nhưng tôi lớnlên trong tình yêu thương đầy ắp của mẹ. Cho đến khi tôi vào lớp 1 thì bố mất, mộtmình mẹ lặng lẽ nuôi 4 anh em tôi. Hồi đó 3 anh chị tôi còn nhỏ chưa làm được gìgiúp mẹ nên kinh tế gia đình vô cùng khó khăn, mẹ vẫn không một lời than vãn.Mẹ cứ lặng lẽ như một cái bóng chỉ biết đi làm và đi làm thôi. Ngày ấy ai gọi việcgì mẹ cũng làm, mệt mấy nhưng có việc là mẹ vui (mẹ thường nói với chúng tôinhư vậy). Cứ mỗi sáng mẹ phải dậy từ khi 2 giờ để đi kéo đồ thuê gần 10 cây số,nhưng gần sáng mẹ đã có mặt ở nhà lúi húi cơm nước cho anh em tôi chuẩn bị đếntrường, ăn vội vài miếng cơm mẹ lại lật đật đi đánh đồ cho kịp giờ kẻo đến muộnhọ lại trừ công. Tối về đủ mọi công việc nhà cơm nước, gà vịt… mẹ lại tranh thủ đilàm thuê công việc tráng bánh mướt cho một bà hàng xóm để ngày mai bà có hàngxuống chợ. Công việc của mẹ tôi diễn ra khi sáng sớm tinh mơ và kết thúc khuyanhư vậy đó. Anh em tôi nhiều lúc cả ngày không nhìn thấy khuôn mặt mẹ…!!! Và cũngchính vì vậy mà mẹ đã già đi từ lúc nào mà tôi không hay biết. Cho tới một ngàytôi bị ốm, mẹ phải nghỉ ở nhà đi đến tận xóm trên hái mấy thứ lá về nấu cho tôixông. Ngồi nhìn mẹ lau mồ hôi cho mình tôi mới chợt nhận ra mẹ tôi không cònđược như ngày nào nữa. Mẹ gầy gò ốm yếu, da xanh quá. Trán mẹ sao nhiều nếpnhăn, chân tay khô nứt nẻ nhiều… Mẹ tôi già nhanh thế ư? Tuổi gần 50 mà mẹ tôigià hơn cả bà X tuổi 60 bán hàng đầu ngõ. Mẹ thay đổi ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi nhìn mẹ, lòng đau quá, tôi ăn bát cháo một cách ngon lành gắng mau khoẻđể mẹ khỏi buồn. Ngày tháng trôi qua, cuộc sống ngày một đỡ hơn, các anh chị tôi đều đã tự lođược cho mình, chỉ còn tôi là còn đi học. Tôi đã học được rất nhiều bài viết về mẹ,bài học nào cũng có bóng mẹ tôi. Giờ đây khi mỗi lần nghĩ về mẹ tôi chợt nhưmuốn khóc, lại vừa như hổ thẹn vì đôi lúc mình vẫn chưa thật ngoan, vẫn còn làmmẹ buồn lòng. Cứ mỗi lần vắng mẹ thế này, trong lòng lại muốn làm một cái gì đóđể đền đáp mẹ! Nhưng cũng chỉ mới dừng lại được trong suy nghĩ hoặc có chăngchỉ là những bài học có điểm tốt thôi! Mà tôi biết thế như thế là mẹ vui rồi. Mẹ ơi! Con không đoán trước được tương lai của mình, nhưng con sẽ cốgắng học thật tốt để con đường phía trước bước chân con vững vàng hơn. Con sẽyêu thương mẹ, con sẽ sống đúng nghĩa như mẹ đã sống vì con.
Con trai của mẹ:
Nam
Bình luận (0)