cuộc sống xô bồ như hiện tại, bố mẹ công tác ở xa, không ai chăm sóc chúng ta ngoài bà ngoại. Bà ngoại người anh hùng của mọi anh hùng trên đời này. Chúng ta cũng đã từng sống trong bao nhiêu là câu chuyện cổ tích của bà, những tình yêu thương vô bờ bến của bà chúng ta sẽ nhớ mãi. Tôi còn nhớ lúc tôi bé tôi hư nên bố tôi đánh tôi nhưng tôi lại chạy sang nhà bà để trốn bố tôi, và thế là tôi k còn bị một trận đòn của bố tôi nữa. Bà luôn che chở cho tôi và anh tôi, bà hay hò cho tôi và anh tôi nghe nhưng khi tôi mở mắt ra thì lúc đấy bà tôi đã thiếp đi. Tuy bà tuổi đã cao nhưng bà rất khoẻ, khi bà cười tôi nhìn thấy những chiếc răng đen của bà thì tôi không thể nào nín cười được nữa. Bà dạy tôi cách nhổ tóc bạc cho bà,có khi bà lại thuê tôi nhổ rồi cho tôi tiền ăn kẹo. Bà hay bảo tôi rằng nếu như ăn hạt của quả gì mà k nhả là nó mọc cây trong bụng đấy cháu, tôi tin lời bà nói và tôi rất sợ vì vậy khi nào bà cho tôi quả gì có hạt là tôi không dám ăn. Bà tooi rất vui tính và bà thích chói với những đứa trẻ trong làng.Bà tôi là vậy đấy không được xinh đẹp như người khác nhưng bà có tình yêu thương to lớn giành cho tôi và mọi người. Bây giờ tôi chỉ muốn ôm bà và nói rằng bà ơi cháu yêu bà, bà hãy sông đén khi cháu học xong nhé. Người bà vĩ đại của cháu và cũng là người anh hùng của mọi anh hùng trên thế giới.