Tùng-Tùng-Tùng

- A! Trung thu đến rồi, Rước đèn thôi các bạn ơi.

Đó những câu nói quen thuộc trong những đêm trung thu- những đem rước hội. Ấy vậy mà năm nay, Dịch covid đã không cho bọn trẻ chúng tôi rước đèn, không được ngắm pháo hoa. Ngày trung thu không được rước đèn phá cổ, không được đi hành quân mỗi đứa một cái đèn lồng hoặc một mâm ngũ quả thật là buồn biết bao. Mỗi đứa một nơi, đứa thì xem tivi, đứa thì chơi game. Hình như trong mùa dịch này, trẻ em đã quên hẳn cái cảm giác được đi ra ngoài, quên hẳn cái cảm giác được rước đèn phá cổ. Còn tôi, cám cảm giác được đi phá cổ cùng bạn bè bè đã in sâu vào trong trí nhớ của tôi. Nhớ nhất là mùa trung thu năm ấy. Làng chúng tôi đều tắt bếp và qua nhà văn hóa nấu cơm, rộn rã lắm. Tối đến, bọn trẻ chúng tôi thì cứ hát mãi cái bài hát:" Tết trung thu em rước đèn đi chơi....." Người lớn thì bắt ghế ra ngồi sân hóng mát. Bọn trẻ chúng tôi được ba mẹ cho chơi đến tận khuya. Vậy mà trung thu năm nay, ai nấy đều quên cái cảm giác được đi chơi trung thu. Bọn trẻ chúng tôi không còn hát cái bà:" Tết trung thu em rước đèn đi chơi....." mà chuyển quay thành:" Đẩy lùi viruts Corona..." Mùa dịch này đã tàn phá không biết bao nhiêu ngã xóm. Chính phủ không cho ra khỏi nhà. Tôi cứ lu thu mãi trong nhà, lúc thì xem tivi, lúc thì đánh đàn,...

Tôi mong mùa dịch sớm qua đi để bọn trẻ chúng tôi lại được ngồi quay quần bên mâm cỗ, được cầm trong tay những cái đèn lồng đẹp nhất.