Tuổi thơ chính là những ngày hè rong ruổi trên đồng, những buổi chiều lộng gió trên sông, hay đêm giao thừa cùng nồi bánh chưng thơm mùi gạo vừa chín tới,.... Tôi cũng có tuổi thơ như bao những đứa trẻ khác, trong tâm trí luôn hiện diện những kí ức, hình ảnh vui tươi, hồn nhiên của một thời "Áo đầy bùn đất, quần rách hai mông". Nhưng có lẽ, cái ngày Trung thu năm tôi 10 tuổi vẫn là kỉ niệm tươi đẹp, đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi.
Mẹ sinh tôi vào đúng ngày 15/8 âm lịch hay còn gọi là rằm tháng tám, có lẽ vì vậy mà tôi rất hợp với cái Tết Trung thu. Mỗi cái Tết này của tôi đều là những hình ảnh thú vị và mới mẻ và năm ấy-năm tôi 10 tuổi, có một sự kiện đặc biệt nhất trong cuộc đời tôi đã diễn ra. Tôi còn nhớ, vào hôm trước ngày Trung thu, tôi đã cùng mẹ đi sắm sửa tất cả những nào là quần áo đẹp, nào là đèn lồng công chúa, từ chiếc mặt nạ cho đến đôi giày màu lam tuyệt đẹp,....tất cả đã sẵn sàng, chỉ chờ đến ngày hôm sau. Rồi cái gì đến thì cũng đến, tôi cuối cùng cũng chờ được đến ngày hôm sau. Tầm chiều tối, sau khi mẹ và bà cúng lễ xong xuôi,mẹ giúp tôi mặc quần áo mới, rồi trang điểm cho tôi xinh như một nàng công chúa trong cổ tích. Mẹ dẫn theo tôi cùng em trai đang ngồi trên chiếc xe "mẹc" mini ra đình làng, nơi tổ chức cho trẻ nhỏ vui rằm trung thu. Mọi năm mẹ đều dắt tay tôi đi chung từ lúc bắt đầu cho tới khi tàn cuộc, nhưng năm nay tôi vừa tròn 10 tuổi, đã cảm giác mình lớn hơn nên tôi xin mẹ cho đi chơi riêng với các bạn đồng trang lứa trong xóm. Tôi thuộc tuýp người sôi nổi, hòa đồng nên rất nhanh chóng kết thân được với các bạn. Chúng tôi rủ nhau đi xem múa lân, cùng nhau rước đèn lồng, đèn ông sao,... đủ loại màu sắc lấp lánh, rất đúng không khí của một cái Tết Trung thu vui vẻ. Sau khi cùng nhau đi khắp các ngõ ngách trong đình làng, có một bạn nữ đề xuất việc cùng nhau thi kể chuyện ma. Chúng tôi tìm một chỗ tối gần đấy, thắp cây nến mới mua và ngồi quây tròn xung quanh, không khí khi ấy quả thực rất âm u và đáng sợ, không còn bóng dáng hay tiếng của bất kì ai, chỉ còn những tiếng bước chân khi xa khi gần. Các bạn lần lượt từng người kể ra câu chuyện kinh dị mà mình biết, rồi cuối cùng sẽ nhận xét xem câu chuyện của ai hay, lôi cuốn và gây dọa người hơn. Tôi rất sợ ma nên khi vừa nghe xong câu chuyện thứ nhất, tôi đã lấy cớ là mẹ không cho về muộn và chuồn khỏi đám kể chuyện ma một cách dễ dàng. Đường quanh đây tôi cũng không thân thuộc lắm, tôi đi lòng vòng một lúc rồi không biết đã lạc tự bao giờ. Xung quanh tối om, mù mịt, tôi sợ hãi mà khóc òa lên thật to, nhưng bởi quá vắng vẻ nên chẳng có một ai nghe thấy tiếng của tôi. Bỗng từ đằng xa xuất hiện một đốm sáng nhỏ, tôi vội chạy về hướng nó mà không suy nghĩ, đến nơi tôi va vào một thứ gì đó. Tôi nhìn kĩ thì phát hiện ra một cô gái bé nhỏ tầm tuổi tôi, đang ngồi một mình trên nền đất lạnh lẽo. Có lẽ cô bé cũng giật mình nên lùi lại phía sau vài bước, tay ôm khư khư chiếc đèn lồng đã cũ. Lúc sau, có vẻ như đã bình tĩnh lại, cô ấy bất chợt hỏi rằng tôi là ai và vì sao lại ở đây. Tôi giới thiệu tên, nói rằng tôi đang bị lạc, và đang tìm cách đi về lại đình làng. Một khoảng không tĩnh lặng bao trùm lấy chúng tôi, yên tĩnh đến mức tôi nghe rõ từng hơi thở người kia. Bất giác, tôi đến lại gần và ngồi xuống cùng cô ấy, có lẽ bởi tôi nhìn rõ trên khuôn mặt cô ba chữ "cần tâm sự". Tôi kể cho cô nghe về bản thân và gia đình, nói liên tục, hết chuyện này lại đén chuyện khác, kể những chuyện đáng cười và vận đen của tôi trong cuộc sống. Bỗng cô gái phá lên cười, tôi cũng cười theo. Rồi cô giãi bày với tôi, rằng cô tên Lan. Lan chẳng còn bố mẹ, bạn đang sống cùng bà trong một gia đình cũng khá giả. Chưa bao giờ bạn không nhớ tới cha mẹ, và cũng chưa bao giờ Lan quên được cái ôm ấm áp cuối cùng của hai người dành cho đứa con thân yêu là bản thân mình. Nghe chuyện của Lan, tôi cảm thấy mình thật may mắn vì bố mẹ tôi vẫn sống bên cạnh và luôn thương yêu tôi. Trò chuyện một lúc mà chúng tôi đều có cảm giác thân nhau và như đã quen biết nhau từ lâu, dường như có một sợi dây vô hình gắn kết chúng tôi lại. Mặt trăng hôm nay tròn vành vạnh, làm tôi cứ ngỡ mình đã lạc vào trong cung trăng cùng chị Hằng Nga và chú Cuội trong cổ tích. Nhưng chị Hằng Nga hay chú Cuội cũng chẳng thể so với lần gặp đầu tiên với Lan- cô bạn gái thân nhất của tôi. Thật là một đêm Trung thu đáng nhớ!
Có lẽ mỗi người chúng ta đều có những kỉ niệm đẹp cho riêng mình, để lưu giữ vào trong trí nhớ và sau này thì lôi ra mà kể cho bạn bè hay người thân. Của tôi thì là những lễ Tết Trung thu vui vẻ tươi đẹp và đặc biệt là vào năm tôi 10 tuổi, tôi đã nhận được món quà đặc biệt nhất, chính là người bạn thân nhất của tôi trên cuộc đời này. Những kí ức vừa vui vừa sợ lại cảm động ấy đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc khiến tôi chẳng bao giờ có thể quên.
Bình luận (0)