Tôi cứ ngỡ ,cuốn chuyện mà người bạn thân của tôi đã tặng cho tôi chỉ đơn giản là những cuốn truyện bình thường và không có gì đặc sắc.Tôi nhìn lên trang bìa của cuốn truyện ấy"Chuyện con mèo dạy hải âu bay".Trong suy nghĩ của tôi, nó chỉ đơn thuần là một chú mèo mà lại đi dạy cho một chú chim tập bay.Tôi cảm thấy hơi tò mò về cách dạy của chú mèo ấy .Tại sao có thể được cơ chứ ?, nó chẳng khác gì một kẻ ăn xin đi dạy cho một kẻ giàu có cách kiếm tiền cả!.Vì tính hiếu kì,tôi liền lật ra xem,càng đọc,tôi càng thích thú,càng bị nhấn chìm trong cuốn truyện ấy.Như bị lạc vào hố đen của vũ trụ mà chẳng bao giờ thoát ra được cả!.Cuốn truyện ấy như đưa tôi vào hư vô, ngỡ như một không gian chỉ có tôi và cuốn truyện.
Luis Sepulveda chính là 'cha đẻ'của cuốn truyện"Chuyện con mèo dạy hải âu bay" đã đưa tôi vào hư vô không lối thoát.Ông viết cuốn chuyện này năm 1996 và đã được xuất bản vào năm 2017. Và ông viết câu chuyện này vì muốn nhấn mạnh sự quan trọng của lời hứa trong cuộc sống dành cho thiếu nhi.
Những trang đầu của cuốn truyện nó nhẹ nhành và bình dị biết bao,vốn giống như những ngày thường nhưng đã bị sự nô đùa của những chú chim làm cho ngày ấy thêm vui tươi và phấn khởi. Chú hải âu Kengah cùng đàn của mình đang tiến về biển bắc để bắt đầu hành trình săn những chú cá béo.Nhưng cuộc đời thật lắm trớ treo,cô hải âu Kengah đã gặp sự cố sóng đánh. Vì cô không tránh kịp nên đã bị những cơn sóng cứ nhấn chìm xuống , khi cô cố gắng ngoi lên thì cả người cô đã bám đày lớp dầu đen,chúng kết dính bám chặc vào đôi mắt nhỏ bé của cô. Cô ra sức lặng xuống dưới đáy biển cho tới khi có một chút len lõi của ánh sáng xuyên qua tấm màng đen.Cái chất đen dính như keo đang bao trùm lấy cô .Kengah lẽ ra sẽ có bộ lông ánh bạc và ống mượt như nhũng loài hải âu khác.Nhưng giờ đây,Kengah không khác gì một cái bóng đen bị lớp dầu che phũ.Cô thực sự đang trong tư thế tuyệt vọng nhưng cô vẫn gắng sức bay về phía con mèo mun mập ú tên Zorba kia.Vì sức lực của cô đã thực sự cạn kiệt,không còn sống được bao lâu nữa nên cô đã gắng hết sức lực cuối cùng của mình mà để lại cho chú mèo ú đó một quả trứng của cô.Cô đau buồn vì đứa con mình sinh ra chưa kịp,chào đời thì mình đã ra đi.Trước khi đi cô căn dặn Zorba đủ điều,nối Zorba không được ăn quả trứng và hãy nuôi quả trứng khi nó nở.Nhưng đối với loài mèo như Zorba thì làm sao có thể nuôi dưỡng chú chim được cơ chứ, nhưng vì chú đã hứa với Kengah nên chú đã ra sức chăm nuôi quả trứng. Zorba đau lòng nhìn chú chim hải âu ra đi và dặn lòng sẽ chắm sóc quả trứng thực tốt, chú đặt tên quả trứng ấy là Lucky ,và khi Lucky nở thì người gặp mặt đầu tiên và cuối cùng đó chính là Zorba nên chú chim đã gọi Zorba là mẹ.Mặc dù chú là giống đực và đã nhiều lần giải thích với Lucky nhưng không được nên chú đành để Lucky gọi mình là mẹ. Khi Lucky tới tuổi tập bay thì bản thân một người mẹ bất đắt dĩ như Zorba phải dạy bay cho đứa con của mình.Nhưng chú chim Lucky dù có cố cách mấy cũng không thể bay được ,liền đâm ra buồn bả,thấy thế chú mèo ú Zorba đã an ủi và động viên cho Lucky. Cuối cùng thì Zorba biết mình không có khả năng để dạy chú chim Lucky bé bỏng của mình bay, nên liền đưa Lucky tới với con người, chú biết chỉ có loài người mới có khả năng làm cho Lucky bé bỏng của chú bay được mà thôi.
Câu truyện trên chỉ được nói gắng gọn,nhưng chúng ta cũng có thể thấy được tình yêu thiêng liêng của động vật mà chúng dành cho nhau .Mặc dù chúng không cùng huyết thống,không cùng họ hàng với nhau,nhưng chúng vẫn có chung tình yêu thương và sự chăm sóc lẫn nhau.Bởi nên mới có câu"Thực dễ dàng để yêu thương một kẻ giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thực sự rất khó khăn."cũng giống như chú mèo Zorba đã dành tình yêu thương và tình mẫu tử to lớn của mình cho chú chim hải âu Lucky bé nhỏ.Một tình yêu không phân biệt chủng loài,không màng khó khăn ,gian khổ .Thực sự những gì chú mèo Zorba đã làm ,nó vượt qua khả năng vốn có của một chú mèo.Tác giả đã cho ta thấy được cái niềm tin ,sự uy tín,sự cam đảm và nhiệt huyết của con người đều ngụ trong hai nhân vật đó là Zorba và Kengah. Cuộc sống vốn vĩ không màu hồng ,không bằng phẳng như chúng ta nghĩ,nó gập ghềnh và chông gai biết bao.Nhưng một khi ta đã có ý trí ,huyết tâm và kiên cường bất khuất với những gì ta muốn,thì những việc đó nó sẽ không làm khó được ta.Chúng ta vẫn có thể tạo nên kì tích giống như chú chim cứ ngỡ mình sẽ chết ở giữa biển hay như chú mèo cứ nghi hoặc rằng mình sẽ không thể nuôi được quả trứng này.Nhưng rồi sao, họ đã làm được những việc mà họ cứ ngỡ không bao giờ xuất hiện.Cũng giống như con người chúng ta , không sợ công việc gian lao vất vả ,hay khó nhọc nguy hiểm mà chỉ sợ chúng ta không có lòng tin,không có sự can đảm để đối mặt những vất vả đó.Sợ hãi làm bạn thất bại thì biến cái sợ ấy làm động lực cho bạn vượt lên.Bạn can đảm ,bạn dám thử sức với bản thân, thì thành công sẽ tự đến với bạn.Nhưng đôi lúc chúng ta cũng nên chấp nhận sự thực và buôn bỏ đúng lúc khi nó thực sự khó và bạn không thể nào với tới .Bởi lẽ mà có câu"Sống ở đời phải biết mình là ai đừng lấy bóng đèn soi bóng mình vào tường rồi ảo tưởng mình to và vĩ đại" .Chẳng hạn như một thằng ăn mày thì làm gì có mong ước sẽ cưới được cô con gái cưng của vua cơ chứ!.Hay một kẻ ăn mày và kẻ giàu là đôi tri kỉ.Hay năm xua,để người da trắng biết yêu thương và tôn trọng người da màu.Tên ăn mày biết thân biết phận mới không để ý tới con vua! kẻ nghèo biết mình ở đâu ,nên mới không làm bạn với kẻ giàu! Người da trắng nghĩ mình to lớn cao quý thì luôn đàn áp người da màu.Nghèo thường chơi với nghèo,cao sang chơi với cao quý,thành công hợp tác với thành đạt.Vậy thì có phải thật khó để yêu thương kẻ khác mình hay chưa! Hãy đi tìm những thứ có thể thuộc về mình và cùng đẳng cấp với mình. Đừng có mơ cao,để rồi chú mèo cũng phải xa rời chú chim mà thôi!
Ông Luis Sepulveda đã tạo ra cuốn chuyện"chuyện con mèo dạy hải âu bay" .Nhưng theo tôi nó không chỉ đơn thuần là cuốn truyện bình thường mà nó mang nhiều bài học và cảm xúc trong đó.Nó cho tôi hiểu được câu nói"Đừng hứa mà hãy làm.Đừng huyên thuyên mà hãy hành động.Đừng hứa mà hãy chứng minh những câu nói hay về cuộc sống tươi đẹp"
Bình luận (0)