Ibrahim đi học,cô giáo cho cả lớp bài tập về nhà như sau:                                                "Bạn nào trong lớp mình cũng có điểm khác biệt và các em nên lấy làm tự hào về điều đó.Các em đều đặc biệt và vô nhị theo cách của mình.Tối nay,em hãy liệt kê ra 5 điều khiến em là chính mình chứ không phải ai khác nhé!".                                                      Khi về nhà Ibrahim lên phòng và soi mình trong gương để xem có tìm được điểm gì khiến em khác biệt không? Lúc mẹ vào phòng ,em hỏi mẹ"Điều gì khiến con là chính mình chứ không phải ai khác ạ?".                    Mẹ nhìn cô con gái bé bỏng của mình ,khẽ nói đùa:

- Con không thấy sao?Điểm khác biệt lớn nhất của con là con gái, là nàng công chúa duy nhất của mẹ và mẹ yêu quý con hơn cả thảy mọi người đấy sao? 

Ibrahim biết đây chỉ là câu nói đùa của mẹ mà thôi ! Chợt cô nghĩ ra:

-Đúng rồi! Chính là hiểu chuyện! Con hiểu chuyện hơn tất cả các bạn học cùng tuổi!     Ibrahim thốt lên!

Người mẹ lúc này cũng chợt nhận ra bà đã dành quá ít trình cảm cho cô con gái của mình rồi!Bây giờ bà mới nhớ ra nhiều thứ về cô con gái bé bỏng tội nghiệp hơn.Bà bỗng rưng rưng,đôi mắt ngấn lệ.Cô con gái của bà đã phải nhìn mặt bố mẹ qua màn hình điện thoại suốt 2 năm liền.Vì bà và chồng phải đi làm xa.2 năm đó với bà không là gì nhưng với Ibrahim -nó là 1 sự ảnh hưởng quá lớn bởi cô bé thiếu tình thương của cha mẹ ở độ tuổi  quan trọng không kém tuổi dậy thì là bao-từ mẫu giáo lên lớp 1.Giờ đây cô bé đã sắp trở thành 1 thiếu rồi! Hóa ra khoảng trống trong suốt 2 năm đó đố với cô bé đã ảnh hưởng quá nhiều đến quá trình phát triển của cô bé.  Bà cố lau đi những hàng nước mắt để che dấu cô!

Bà nói : 

Hừm... Còn gì khiến công chúa của mẹ là chính mình chứ không phải ai khác nữa nhỉ??

Con có biết không? Con chững chạc,tự lập hơn các bạn cùng tuổi nữa đấy!

Cô bé Ibrahim bé bỏng vẫn đứng trước gương nãy giờ bỗng òa khóc hỏi mẹ:

-Da màu như con có xấu không mẹ?

Bà mẹ cất tiếng dỗ dành cô con gái tội nghiệp :

-Chẳng có chỗ nào xấu cả! Nếu có ai nói da con xấu thì con cứ mặc kệ ! Bởi trong lòng mẹ con số 2 không ai số 1 công chúa ạ! Thôi nào, giờ con hãy nín đi vã cho mẹ biết con đã tìm ra được mấy điều rồi nào?

Bằng 1 cách thần khì nào đó Ibrahim đã hết khóc trong chốc lát ! Chắc bởi sự hiểu chuyện quá của cô bé  ! Cô biết rằng cô càng khóc thì mẹ cô sẽ càng buồn.

-Để con xem nào! .... Tự lập...hiểu chuyện và màu da! 3 rồi ạ!

Người mẹ hỏi tiếp :

Cô giáo bảo phải tìm ra 5 điều phải không? Con có vẻ vẫn chưa tìm ra điều thứ 4 và thứ 5 nhỉ! Để mẹ gợi ý nhé!Hừm...con sẽ tìm ra điều thứ 4 và thứ 5 sau khi con trả lời xong  câu hỏi này của mẹ thôi !

-Nếu thấy 1 ông lão ăn xin bị mù trên đường và có 1 tên nghiện ngập đang lấy tiền trong cái hòm của ông lão  đó mà mọi người không ai biết thì con sẽ làm gì?

-Con sẽ nói nhỏ với mọi người gần đó chuyện này!

-Tại sao con không la lên? 

nếu con la lên há chẳng phải con nói tên cướp chạy đi sao? Mà nếu tên cướp đó chạy được thì chẳng phải có khả năng hắn sẽ trả thù sao? Mà nhỡ đâu hắn bắt người làm con tin để bỏ trốn thì sao? Nếu con nói nhỏ thì sẽ an toàn cho tất cả mọi người!

-Đúng thế Ibra thân yêu! Con vừa có lòng nhân hậu,vừa có sự khôn khéo,long dũng cảm!

Đoạn sau cô bé Ibra lấy ra quyển văn mới ghi được chữ "bài làm"rồi hí hoáy viết.

Sáng hôm sau,như mọi ngày .Cô Emma kiểm tra bài tập! Ai cũng tim toàn những điểm ưu tú của mình nhưng Ibra thì khác! Cô bé đã dám nói ra cả những thứ cô tự ti như màu da của mình. Vì cô biết đó là điểm nhấn chứ không phải khuyết điểm của cô .

Cuối tiết học ,cô Emma giải thích ý nghĩa tiết  

Các em ạ!Ai cũng có cái tốt, cái chưa tốt! Không việc gì mà phải che dấu cái chưa tốt của mình! Quan trọng là có biết sửa đổi hay không thì mới là điều quan trọng. Những con người không dám đối đầu với cái chưa tốt, cái sai của mình và những con người chỉ trỏ chai yếu của người khác mới là lũ đần độn! Mọi thứ sinh ra đều có ý nghĩa của nó! Các em nên nhớ rằng không ai là một người hoàn hảo từ lúc mới sinh ra cả!