Kỷ niệm đáng nhớ nhất của em với thầy giáo mà em yêu quý là khi em học lớp 7. Khi đó, em là một học sinh nhút nhát và học hành không được tốt. Em thường lo lắng và sợ hãi khi phải trả lời câu hỏi của thầy cô.
Thầy giáo của em tên là thầy Tuấn, là giáo viên dạy môn Toán. Thầy là một người rất nghiêm khắc nhưng cũng rất yêu thương học sinh. Thầy luôn tận tâm giảng dạy và giúp đỡ học sinh.
Một hôm, em được thầy gọi lên bảng trả lời câu hỏi. Lúc đó, em rất lo lắng và run rẩy. Em cố gắng suy nghĩ thật kỹ nhưng vẫn không thể trả lời được câu hỏi. Thầy nhìn em với ánh mắt trìu mến và nói: "Em không cần phải lo lắng, cứ bình tĩnh suy nghĩ rồi trả lời. Thầy sẽ giúp em."
Thầy Tuấn đã kiên nhẫn giảng lại cho em câu hỏi và giúp em giải đáp. Em nghe thầy giảng và dần dần hiểu được bài. Em tự tin trả lời câu hỏi của thầy và được thầy khen ngợi.
Kể từ sau lần đó, em dần dần tự tin hơn trong học tập. Em cố gắng học hành chăm chỉ hơn và luôn được thầy Tuấn giúp đỡ. Thầy Tuấn đã trở thành người thầy mà em yêu quý nhất.
Em sẽ luôn nhớ mãi những lời dạy bảo và tình thương của thầy. Thầy đã giúp em trưởng thành và trở thành một người học sinh tốt hơn. Em sẽ luôn cố gắng học tập và trở thành một người có ích cho xã hội, như thầy đã dạy.
Kỷ niệm này đã để lại trong em một ấn tượng sâu sắc. Nó khiến em hiểu rằng, tình yêu thương và sự giúp đỡ của thầy cô giáo là vô cùng quan trọng đối với học sinh. Em sẽ luôn trân trọng những gì mà thầy cô đã dành cho mình.