Càng lớn lên tôi càng tin rằng không phải lúc nào nói thật cũng là tốt và không phải lúc nào nói dối cũng là xấu.

Tôi đã không ở cùng với bố mẹ được 8 năm, và đã rất nhiều lần trả lời: "Con ổn, mọi việc vẫn bình thường mẹ ạ!" trong khi đang stress vì công việc hoặc cảm giác như sắp ốm.

 

Chỉ là tôi nghĩ mình vẫn có thể giải quyết được những chuyện đó và nếu nói thật thì bố mẹ tôi ở xa không thể giúp gì được nhưng chắc chắn sẽ vẫn lo lắng và suy nghĩ cho tôi.

 

Cũng trong chừng ấy năm, cứ mỗi khi bố hỏi "Bao giờ con về?" Tôi sẽ nói là trưa thứ Bảy nhưng lại bí mật về từ tối thứ Sáu hoặc sớm hơn vì biết bố mẹ thế nào cũng đi ra đi vào mong ngóng cả buổi sáng thứ Bảy.

 

Đến khi học đại học và rất nhiều lần sau này, dù biết chắc mình có thể thuyết trình tốt nhưng tôi luôn cố tìm ra lý do để tạo cơ hội cho một bạn khác vượt ra khỏi "vòng an toàn" của bạn để lên thuyết trình cho cả nhóm.

 

Sau này, dù đã lớn và đã có một cô cháu gái dễ thương, tôi cũng chưa bao giờ quên cảm giác hồi hộp và háo hức khi cùng chị gái lục tung căn phòng nhỏ, bò vào cả gầm giường để tìm kiếm món quà của ''ông già Noel" mỗi dịp giáng sinh.

 

Chỉ sau này tôi mới biết "ông già Noel" đó mang quốc tịch Việt Nam, yêu thương hai chị em tôi hơn tất thảy và đã cố gắng để chúng tôi có những ký ức tuổi thơ ngọt ngào như cổ tích. Tôi đã tự nhủ là sau này, mình cũng sẽ là một "ông già Noel" cho cháu gái của mình.

 

Và bây giờ tôi cũng mới hiếu thêm một điều rằng, nếu thực sự hiểu và yêu nửa kia chân thành thì chúng ta có thể đem đến những niềm vui và bất ngờ thú vị bằng những lời nói dối ngọt ngào. Những điều ấy sẽ khiến cho cuộc sống của mình ý nghĩa hơn. Bạn có nghĩ như vậy không?