Ngày xưa, thời hùng vương thứ sáu, ở làng Gióng có một gia đình nông dân không có con, hai vợ chồng rất buồn. Một hôm, bà đang đi về nhà thì thấy một bước chân to và bà liền bỏ chân vào để xem to chừng nào. Không ngờ về nhà bà lại có thai, nhưng bà phải mang thai mười hai tháng và sinh ra một cậu bé khôi ngô, tuấn tú. Hai vợ chồng rất mừng nhưng cậu bé khi lên ba vẫn không biết nói biết cười, đặt đâu thì nằm đấy. Bấy giờ giặc Ân đến xâm lược nước ta. Thế giặc mạnh, nhà vua lo âu bèn sai sứ giả đi tìm người tài giỏi cứa nước. Đứa bé nghe tiếng rao, bỗng dưng cất tiến nói:'' Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con'', nghe vậy bà liền gọi sứ giả vào.Khi sứ giả vào trong, cậu bé bảo: Ông về tâu với vua sắm cho ta một con ngựa sắt, một áo giáp sắt và một cái gioi sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này. Sứ giả bèn chạy về tâu với vua ngay và vua liền bảo thợ ngày đêm làm gấp.Nghe vậy bà liền ngăn con lại vì sợ con sẽ chết. Nhưng cậu bé bảo mẹ đừng no cho con, mẹ hãy cho con ăn cơm, cơm ăn bao nhiêu cũng không lo. dầ dần cậu bé lớn nhanh như thổi. Bà con ai cũng mong cậu bé lớn lên đi giết giặc. Khi mặc áo giáp xong, cậu phi ngựa đi đánh giặc như một chàng tráng sĩ hùng mạnh. Gióng đuổi giặc đến chân núi Sóc Sơn. Đánh giặc xong, Gióng cùng ngựa bay về trời. Vua nhớ công ơn phong là Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ ở làng Gióng. Hiện nay ở huyện Gia Bình, tre bị thiêu cháy ngả màu vàng óng, vết chân ngựa thành những ao hồ và làng bị thiêu cháy từ đó về sau gọi là làng Cháy.