Ở trong cuộc sống , nhiều khi những thứ đã mất đi rồi thì chúng ta mới biết trân trọng chúng , mới nhận ra tại sao nó lại mất . Ở hai câu chuyện trên cũng vậy , khi con bướm đã chết người bố mới biết trân trọng chú bướm và nhận ra rằng tại sao con bướm đó lại chết trong khi người bố đã chăm sóc nó cẩn thận .
Ở câu chuyện số một , người bố vẫn chỉ là một cậu bé nhỏ muốn nuôi một con vật cho riêng mình . Vậy nên , người bố đã bắt con bướm và nốt nó vào bên mình , chăm sóc nó rất cẩn thận , nhưng con bướm lại chết . Bởi vì , người bố đã không cho con bướm được tự do , không cho nó tự lập kiếm mồi mà lại nhốt nó vào sự cô đơn và con bướm đã chết .ở câu chuyện số hai , người bố ấy đã trưởng thành hơn không còn là một cậu bé khờ dại nữa . Bây giờ người bố đã có một đứa con . Bố không còn giữ chặt con bướm hồng bên mình , bố cũng sẽ không giữ chặt con bên mình nữa . Vì bố biết đứa con của mình , mình không thể giữ mãi được . Nếu người bố giữ chặt con mình mãi , thì cũng có một ngày đứa con của mình sẽ rời khỏi vòng tay của bố như chú bướm kia vậy . Người bố muốn con mình sẽ luôn là một cánh bướm hồng bay mãi trong nền trời xanh thẳm ...
Qua câu chuyện trên , cho chúng ta biết , chúng ta nên cho mỗi người , mỗi vật sự tự do của họ . không nên cứ khư khư giữ nó lại làm gì ... Bởi vì , cho dù chúng ta giữ nó chặt thể nào thì cũng sẽ có một ngày nó sẽ rời khỏi vòng tay mình thôi !
Bình luận (0)