Theo em , câu nói trên của Paulo Coelho là 1 lời nhắn nhủ , khuyên răn chúng ta nên đi đây đi đó cố gắng chịu khổ cực để rèn luyện tâm hồn chúng ta trở nên trong sáng hơn bởi chẳng có ai sinh ra đã hoàn hảo cả mà phải trải qua sự mài dũa mới có thể thành người . Ở đây Paulo Coelho đã ví chúng ta như chiếc bút chì , ông dường như đã trả qua bao nhiêu gian khổ thì mới hiểu gian khổ nó như thế nào và qua đó ông đã nói con người như 1 chiếc bút chì, gian nan thường sảy ra chính vào cái lúc mà con người ta đang tụt dốc hoặc mới bước chân vào con đường đời - ấy chính là những lần gọt bút chì, và tất nhiên con người mà gặp gian khổ thì cũng giống bút chì bị gọt vậy, cả 2 cái đều đau khổ đắng cay nhưng sau đó chiếc bút chì lại có thể đi tiếp trên con đường của mình và rồi cứ thế cũng mòn đi theo năm tháng. Nhờ sự hiểu biết vượt bậc của mình Paulo Coelho đã mang lại 1 câu nói đáng giá như vàng bạc để thế hệ trẻ sau này noi theo học hỏi thêm nhiều điều bổ ích về thế giới rộng lớn xung quanh , thế giới này rộng lớn lắm không ai có thể hiểu hết biết hết về cả thế giới cả , vì vậy chúng ta cũng không nên tự đắc quá sớm để rồi khi bị ''gọt'' thì lại ngỡ ngàng rồi tụt dốc không phanh , bạn không thể đợi tớ hoàng hôn rồi mới nói ''giá như'' ''nếu như'' lúc ấy chẳng ai có thể cứu vớt cuộc đời bạn nữa đâu.