"Đôi khi buông bỏ chính là hạnh phúc"
Giữa dòng đời xô bồ, nhộn nhịp này, ai cũng mong có cho mình những gì tốt đẹp nhất, có được hạnh phúc, tình yêu và cuộc đời tươi đẹp. Thế nhưng đôi khi thứ tình cảm ấy lại trở thành cố chấp, ích kỉ. Ta ích kỉ muốn có được những thứ không thuộc về mình, muốn độc chiếm những điều vốn nên ở phương trời khác. Để rồi cuối cùng chẳng còn gì hết, phải chăng chỉ đọng lại trong tim những vết sẹo, những ân hận, nuối tiếc. Câu chuyện: "Cánh bướm hồng" là một khoảng lặng, giúp con người hiểu ra thông điệp giản đơn mà ý nghĩa ấy.
Câu chuyện tựa như một bộ phim ngắn, chiếu lại cuộc đời của một người cha trưởng thành. Đầu tiên, chính là về thời thơ ấu của ông. Thưở ấy, người bố thấy được một con bướm vô cùng rạng rỡ, xinh đẹp, thế nhưng thay vì để nó trở về với bầu trời xanh thẳm, thì ông lại ích kỉ đem giấu vào trong hộp, cho nó lá cây và cỏ, để rồi con bướm ấy phải chết do không được hưởng ánh sáng mặt trời, cuối cùng ông đã không giữ được nó bên mình. Dòng cảm xúc đưa ta đến với câu chuyện thứ hai, khi ông đã trở thành một người bố. Cũng như bao người cha khác, ông dạy con đạp xe. Ban đầu, đứa bé còn loạng choạng và kêu thét lên, dường như lúc ấy, ông cảm thấy ấm lòng, vì thiên thần nhỏ của mình vẫn cần mình, vẫn cần được ấp ủ, chở che. Mùa đông giá rét đã qua, mùa xuân ấm áp lại tới, đứa trẻ ngày nào nay đã lớn khôn, đã có thể tự mình đạp trên chiếc xe đạp nhỏ bé với niềm vui, tự hào về chính bản thân. Người cha đã không níu đứa trẻ lại, ông chỉ đứng lại, dõi theo đứa con, vui mừng cho nó "Con lái xe đạp rất tuyệt". Ông đã không ích kỉ, không tìm cách giữ lại con bướm hồng như năm xưa mình đã làm. Đơn giản vì ông không muốn thiên thần nhỏ của mình giống với con bướm năm xưa, không muốn vì sự ích kỉ của bản thân khiến con mất đi tuổi trẻ, thanh xuân. Người cha đã thả con ra, để con mãi là một cánh bướm hồng bay mãi trên bầu trời xanh thẳm. Cuộc đời là vậy đấy, có những thứ ta không đành lòng mất đi, nhưng buông tay chính là điều tốt nhất. Tình yêu không đơn giản chỉ là những cảm xúc nhất thời, nó còn là sự hi sinh, buông bỏ để người ta tìm đến một hạnh phúc tốt hơn. Trong chuyện tình cảm cũng như vậy, nếu người ấy không thích mình thì nên buông tay, đừng cố chấp, ép buộc họ phải đáp lại tình cảm của ta, điều đó chỉ khiến ta trở nên hèn hạ và thấp kém hơn thôi "Thực ra trong chuyện tình cảm, nếu đã bị vứt bỏ, thì nên tiếp nhận sự thật, liều sống liều chết quấn lấy người ta chỉ bất quá tự hạ thấp phẩm cách của bản thân, làm người khác thêm gét bỏ mà thôi" (Khi lãnh khốc gặp lạnh lùng) hay đơn giản là tình nguyện ở bên, tình nguyện dõi theo và che chở, chỉ mong "chú bướm hồng" ấy có thể đạt được hạnh phúc mà nó vẫn mong muốn "Dù sao chỉ cần nhìn thấy em, bồi bạn với em là đủ, chờ đến khi già thật rồi, có thêm một người để chăm sóc em cũng tốt mà...." (Niên hoa). Suy cho cùng, buông bỏ đôi khi chính là cách tốt nhất để họ được hạnh phúc.
"Cánh bướm hồng" để lại trong ta nhiều suy nghĩ và cảm xúc. Qua đó, ta hiểu được rằng tình yêu và hạnh phúc chỉ đến khi ta biết chấp nhận, biết buông tay với những điều không thuộc về ta. Cố chấp chỉ khiến ta thêm ưu phiền, sầu nào. "Nếu bạn muốn trở nên mạnh mẽ bạn cần phải học cách buông bỏ. Bởi vì khi quyết định buông, khoảnh khắc ấy bạn chính là đã bước lên con đường hạnh phúc."
Bình luận (0)