Chẳng hạn, ngay trong đại dịch Sars-cov-2 thì dù cả hệ thống từ y tế, quân đội, công an, chính quyền các cấp, rồi bao nhiêu lực lượng tình nguyện khác… đã ngày đêm thần tốc truy vết, lấy mẫu xét nghiệm bất chấp thời gian, bất kể đói khát, sẵn sàng xả thân… đến sức cùng, lực kiệt… đem lại cuộc sống bình yên cho bao người… thì nhiều người lại vô cảm… Đã thế còn có nhiều hành vi cản trở, gây khó, thậm chí còn chống đối không hợp tác với những người hy sinh… vì chúng ta.
Có thể xem tất cả những hành vi này là sự buông thả với bản thân, thiếu ý thức trách nhiệm với bản thân, với cuộc sống… bắt nguồn từ lối sống… vô cảm. Cao hơn nữa là sự… vô tâm! Nhưng không chỉ có trong mùa dịch, mà hầu như lúc nào, bất cứ đâu, trong mọi ngõ ngách của đời sống đều có sự hiện diện ít nhiều của bệnh vô cảm. Có thể nói, nó đã trở thành căn bệnh của xã hội.
Tại sao có thể quay lưng với người đồng loại 1 cách vô cảm như vậy? Tại sao có thể cản trở những anh hùng áo trắng đang thực hiện sứ mệnh của họ? Cả thế giới con người đều là đồng loại, họ cần làm 1 việc khó mà bạn làm được, thế sao không giúp họ 1 tay? Hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác sẽ giúp con người ta có thể hiểu rõ và thông cảm nhau hơn và từ đó biết giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống. Hãy nhớ rằng khi ta giúp người, sau này người sẽ giúp lại ta.
Bình luận (0)