Ai rồi cũng phải lớn, cũng phải trưởng thành, trải qua sinh lão bệnh tử. Từ khi sinh ra đến tập đi tập nói, đến tuổi đi học rồi trưởng thành. Người thân luôn là người đứng sau nhìn ta trưởng thành. Nhưng rồi không phải ai cũng có thể ở bên ta mãi được. Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên. Bố mẹ chính là người dạy ta nói đi những bước đi đầu tiên nhưng họ không thể quyết định tương lai của chúng ta được.

              Cuộc sống, ta từ từ được lớn lên trong vòng tay của người thân. Từ bé lúc cất bước đi những bước đi đầu tiên. Bố mẹ luôn là người dắt tay ta đi. Đến lúc trưởng thành bố mẹ vẫn luôn ở sau nhìn ta nhưng bố mẹ không thể quyết định tương lai cũng như giúp đỡ ta. Để ta từng bước vào đời trải qua những chông gia thử thách giúp ta vững bước đi về tương lai. Trải qua những điều đau khổ thì ta sẽ tích lũy được kinh nghiệm. Nếu bố mẹ luôn bao bọc ta giúp ta tránh những cám dỗ, khó khăn trong cuộc sống thì ta sẽ không đủ chính chắn, vũng bước, không có đủ hành trang đi vào đời. Bố mẹ để ta tự lập chính là để ta đủ mạnh mẽ.  Sự trưởng thành là bạn đã biết đứng nên sau những lần vấp ngã, biết bước đi tiếp trên con đường đời đầy gian nan và lắm chông gai. Ta có thể thấy được rằng chính con đường đã không biết bao nhiêu lần gục ngã tưởng như không thể bước tiếp. Cũng chính bởi nhờ những lần vấp ngã mà con người ta đã biết đương đầu với những thử thách, khó khăn không lẩn tránh đùn đẩy hay dựa dẫm vào ai cả mà tự mình bước đi và đạt được thành công.

             Người bố trên đã kể lại cho người con hai câu chuyện. Câu chuyện thứ nhất là Người bố đã luôn mở cửa để con bướm bay vào trong nhà và bắt lấy nó. Nhưng rồi thì sao ? Nó đã chết vì bị nhốt bắt vào trong cái hộp đầy tăm tối. Nó đã không được tự do sống ở bên ngoài. Cuối cùng người bố vẫn mãi không thể có được nó. Câu chuyện thứ hai kể về lúc con còn bé , những ngày đầu tiên con tập đi xe đạp, bố đã tháo hai cái bánh xe nhỏ ở xe đạp của con ra nhưng con cứ nằng nặc muốn bố phải giữ tay lái và yên xe suốt chặng đường. Bố nói: "Bố thả ra một lát nhé!". Còn con hét ầm lên: "Đừng, đừng, bố ơi, con sợ lắm!". Khi con hét lên như thế, bố thấy ấm lòng vì bố biết con vẫn cần bố, cần vòng tay ấp ủ, chở che của bố. đến mùa xuân trời ấm áp bố lấy xe xuống giúp con tập xe. Con đã reo lên  "Thả ra bố ơi!.khi bố đứng sững lại nhìn theo con mãi. Lúc đó bố muốn chạy theo đuổi kịp con, giữ yên xe và tay lái. Nhưng bố vẫn gọi theo con: "Đạp mạnh lên con, giữ chắc tay lái". Rồi bố vỗ tay thật to để nói với con rằng: Con lái xe đạp rất tuyệt! Hai câu chuyện trên tưởng chừng như không liên quan đến nhau nhưng lại liên kết với nhau một cách kì lạ. Đôi lúc chúng ta vẫn cần những sự bao bọc chở che nhưng không có nghĩa là ta cần nó mãi mãi.  Qua câu chuyện này ta thấy được tình yêu của người cha đối với con, nhưng đồng thời nhắc nhở mọi người rằng chúng ta không nên sống ích kỷ. Một tình yêu ích kỷ không đem lại hạnh phúc cho người đó mà còn làm cho người mình yêu thương đau khổ. Tình yêu thương chứ không phải sự giam cầm, bao bọc. Nó là sự tự do.

               Có một câu chuyện rất hay. Câu chuyện đó kể rằng có một cậu bé hay đứng ngắm trước cửa sổ. Một ngày cậu thấy một cái kén chuẩn bị nở. Cậu bé liền xuất hiện một ý nghĩ rồi cậu ấy lấy một cái kéo và cắt cái kén đó ra để con bướm ra đời. Sau đó vài ngày nó không thể tự bay được vì quá yếu. Nhìn thấy những con bướm khác bay cậu ấy mới hiểu ra và cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm. Sự bao bọc chở che quá mức sẽ làm cho bạn trở nên yếu đuối. Vì vậy chúng ta cần tự lập để có sức mạnh bước đi vào tương lai.

               Câu chuyện này rất có ý nghĩa. Dễ bắt gặp những hình ảnh người cha giúp đứa con tập xe ở mọi nơi. Nhưng ý nghĩa câu chuyện thật sâu sắc, đã làm tôi cảm động. Người cha rất yêu thương con, nhưng ông hiểu con mình cần tự lập và vững vàng trong cuộc sống. Đọc được câu chuyện, tôi lại nhớ tới người bố thân yêu của mình, nhớ lại những kỉ niệm thơ bé được yêu thương chăm sóc giống như cô bé trong chuyện. Rồi chúng ta cũng sẽ lớn, trưởng thành. Đến lập gia đình và sinh con. Lúc đó tôi sẽ hiểu rõ được cảm giác, suy nghĩ của người bố.

                  Có lúc tôi đã từng nghĩ rằng tại sao bố mẹ luôn nghiêm khắc với mình. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra được tình cảm mà bố dành cho tôi. Sự nghiêm khắc chính là giúp ta vững bước trên con đường sau này. Đủ mạnh mẽ tự tin để trưởng thành. Sau này khi lớn lên tôi cũng sẽ giống như người bố trong câu chuyện trên. Cảm thấy vui khi con vẫn cần bố nhưng bố vẫn sẽ để con học cách tự lập.

                "  Bố sẽ không tìm cách giữ lại con bướm hồng, bố sẽ không giữ chặt con bên mình. Cho dù bố mong muốn biết bao rằng con sẽ mãi mãi là con bé loạng chọng trên cái xe đạp, má đỏ hồng và kêu lên: "Đừng thả ra bố ơi!". Nhưng rồi cũng có một ngày, bố phải thả tay con để con tự đạp xe một mình. Để cho con mãi là một cánh bướm hồng bay mãi trên bầu trời xanh thăm thẳm..."