Vào nhưng tháng đầu đời của em,em đã được mẹ giao cho ngoại em.Em rất biết ơn ngoại em,hồi em mới lên một tuổi em vẫn chưa biết đi ,mỗi lần em tập đi mà ngã thì ngoại lai bế em lên,mỗi lần em ngủ ngoại ru cho em và quạt cho em,ngoại đút cho em ăn,mỗi khi em khóc ngoại lại âu yếm cho em nín.Từ sau khi em lên 5 tuổi thì rất ít được gặp ngoại,một năm gặp một lần.Em luôn biết ơn ngoại nhưng tù khi em vào lớp 2 thì em không được gặp ngoại vì ngoại đã đi lên Sài Gòn để điều trị ung thu tử cung,mặc dù bác sĩ nói là ngoại rất khó qua khỏi nhưng em vẫn hi vọng ngoại được gặp ngoại lần cuối để cảm ơn ngoại nhưng khi dịch corona bùng phát thì ngoại đã bị nhiễm. Ngoại đã cố gắng chiến đấu vì em,nhưng ngoại đã ra đi vì ung thư nhưng em không khóc vì khi em khóc ngoại sẽ buồn.Em rất biết ơn ngoại và em cảm ơn ngoại.