Xin lỗi mọi ng vì mấy nay mik bn nên ko viết bài đc! HÔm nay mik đền cho mấy bài trc nek!

                                                              Mong mọi ng đón nhận giúp Đậu nhá .!

                                                 

              Thứ cảm giấc mỗi khi đọc xong câu truyện kia là mỗi khác thế nên khi viết ra những lời bình cũng khác nhau. Và tôi cũng như vậy...

      Một đóng đổ nát là thứ mà hai người con nhận được sau khi phân chia... Nhưng lý do mà những thứ giá trị  trước kia, khi cha còn sống lại  thành những thứ vứt đi là điều mà tôi quan tâm nhất. Điều đó xuất phát từ cái tâm thức và ý thức của hai đứa con: người anh nghĩ em lấy phần hơn rồi xảy ra xô xát, mâu thuẫn triong gia đình. Cưa mọi thức thành đôi sao? Thật quá hoang đường, họ muốn sự công bằng tuyệt đối nhưng lại chẳng thể nghĩ ra được cách nào khác ngoài việc cắt đôi tất cả mọi thứ. Rồi họ nhận lại là gì, một đống đồ bỏ vừa mất công mất sức nhưng rồi chả được thú gì ra hồn... Tôi đồng ý rằng sự công bằng là điều cần thiết đối với cuộc sống, mọi người đều có quyền  giàng lấy sự công bằng cho chính họ đẻ được lợi ích ngang với người kia và nếu thế giới mất đi sự công bằng thì mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa biết bao: sự vui tươi biến mất thay vào đó là  cảnh tranh giành đấu đá để hưởng lợi,... nhưng có sự công bằng lại chính là thứ khiến ta phải cố gắng mà giành lấy như thể nó ở rất gần với chúng ta rồi "Giành lấy!Phải giành lấy!" gây ra những cuộc cãi vã, bất đồng quan điểm như câu truyện trên vậy.

    Hazi...! Cuộc sống thật khó hiểu mà, cái gì cũng có hai mặt của nó cả mà..! Như Henry Louis Mencken đã nói:" Có thể chấp nhận sự bất công dễ dàng, nhưng công bằng mới là thứ nhức nhối." Đâu phải lúc nào cái được cho là tốt thì cũng tốt cả đâu.