Ở câu chuyện "Con bướm hồng" trên thì câu chuyện thứ nhất người bố đã kể rằng từng một lần có một con bướm hồng bay vào nhà mình . Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng ấy nhưng con bướm này đẹp quá , ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy nên đã tham lam , bắt nó lại bỏ vào một lon bia nhét lá cây vào trong đó cùng với con bướm . Nhưng nó đã chết , ông lại không giữ được con bướm đó bên mình .  Câu chuyện thứ thứ hai thì ông bố đang dạy con mình như cách đạp xe đạp ông tháo hai cái bánh xe ở đằng sau ra để cho con mình tập đi ông bảo sẽ thả tay ra để cho con tự đi nhưng đứa con hoảng sợ nói đừng buông tay ra. Ông ấy rất vui mừng vì con mình vẫn cần mình bai bọc chở che. Nhưng đến một ngày , đứa con lại nói rằng hãy thả tay chúng ta để chúng tự tập đi thì người bố hụt hẫng và buồn vì con mình đã có thể tự đạo rồi mặc dù rất muốn chạy đến bên con và cầm tay lái cho con đi  nhưng ông đã không là như vậy mà đã cổ vũ cho con mình đạp xe tốt hơn. Ông đã không cố gắng tìm cách giữ lại con bướm đó bên mình nữa không muốn giữ chặt con mình lại bên mình nữa dù rất muốn con là con bé loạng choạng trên chiếc xe đạp kêu bố đến giúp mình mà để con lớn lên con tự trưởng thành. Để cho con mãi là con bướm hồng bay mãi trên bầu trời xanh thẳm. Ông bố là một người ích kỷ đã bắt con bướm lại bên mình vì rất thích nó nhưng cũng chính vì sự ích kỷ ấy đã hại chết một con bướm nhỏ vô tội, và cũng chính vì lý do ấy người  bố đã không thể giữ lại con bướm nhỏ ở bên mình. Lần thứ hai thì ông bố đã nhận ra rằng đứa con của mình đã không cần đến sự dìu dắt của mình nữa rồi  . Tuy buồn nhưng ông đã không còn cái sự ích kỷ như lần trước nữa mã ông đã thả con mình đi cho con mình trưởng thành. Cũng nhưng người bố trong câu chuyện trên của nhiều người của tính ích kỷ luôn muốn có được thứ mình thì cha mà đâu  được rằng làm như thế thì càng dễ mấy đi hơn nhưng đến một lúc sẽ hiểu rằng thứ không phải là của mình sẽ mãi mãi không là của mình đang nói giữ thì càng dễ mất đi hơn phải đưa  về nơi nó thuộc về thì mới có được thứ hạnh  phúc.  Biết cách cầm lên biết cách đặt xuống thì mới nhẹ lòng hơn. Nếu đặt mình vào tình cản thứ mình đang nắm giữ hat nói cách khác là đang cầm tù thì thử hỏi xem là có hạnh phúc không khi mà ở nơi mà mình không thuộc về.