Nếu được làm lại, em sẽ quay về một ngày mùa hè cách đây ba năm.
Ngày đó, em còn là một cô bé mười ba tuổi, sống trong một gia đình yên ấm và luôn được bao bọc bởi tình thương yêu của cha mẹ. Mùa hè năm ấy, em và gia đình chuẩn bị có một chuyến đi du lịch dài ngày đến một bãi biển xinh đẹp. Mọi thứ đã được lên kế hoạch từ trước, và em vô cùng háo hức. Nhưng rồi, một sự kiện nhỏ đã xảy ra, khiến em phải hối tiếc suốt một thời gian dài.
Buổi sáng hôm ấy, trời xanh ngắt, không một đám mây. Em thức dậy từ sớm, cảm thấy phấn khích vì chuyến đi sắp bắt đầu. Mẹ em đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, còn cha em thì đang kiểm tra lại hành lý để không quên bất cứ thứ gì. Mọi thứ đều rất hoàn hảo. Nhưng đột nhiên, em nhận được một cuộc gọi từ người bạn thân nhất của mình – Lan. Cô ấy thông báo rằng sẽ không thể đi chơi cùng em vào kỳ nghỉ hè này, vì mẹ cô ấy đột ngột phải đi công tác xa. Lan buồn bã bảo em rằng sẽ phải ở nhà một mình suốt mùa hè, và rằng cô ấy rất tiếc vì không thể cùng em tham gia chuyến đi này.
Em cảm thấy rất buồn. Lan là người bạn thân duy nhất mà em có thể chia sẻ mọi thứ, từ những niềm vui nhỏ nhặt trong cuộc sống đến những tâm sự sâu kín mà em chẳng thể nói với ai khác. Chuyến đi này, em đã mong đợi từ lâu, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như không còn quan trọng nữa, vì thiếu Lan. Một cảm giác cô đơn và hụt hẫng bỗng dưng bao trùm lấy em. Em nghĩ, nếu không có Lan, liệu chuyến đi này còn có ý nghĩa không?
Vì vậy, em quyết định, thay vì đi du lịch cùng gia đình như dự định ban đầu, em sẽ ở lại nhà, dành thời gian bên Lan. Em gọi mẹ và cha để thông báo về quyết định của mình. Ban đầu, cha mẹ đều rất ngạc nhiên và không hiểu vì sao em lại từ bỏ chuyến đi đầy hứa hẹn. Mẹ em thậm chí còn khuyên em nên suy nghĩ lại, vì đây là dịp hiếm hoi để cả gia đình quây quần bên nhau. Nhưng trong đầu em chỉ có một suy nghĩ: "Nếu không có Lan, chuyến đi này có gì vui?"
Sau khi suy nghĩ thêm một lúc, cha mẹ đành đồng ý và em quyết định ở nhà. Cả gia đình cảm thấy tiếc nuối, nhưng họ không trách em. Em dành cả ngày hôm đó bên Lan, trò chuyện, chơi đùa và cùng nhau tạo ra những kỷ niệm nhỏ trong không gian quen thuộc của khu phố. Chúng em không làm gì đặc biệt, chỉ đơn giản là ở bên nhau, chia sẻ những câu chuyện, những tâm tư và cảm xúc mà bấy lâu nay em chưa từng nói ra.
Tuy nhiên, khi ánh chiều buông xuống, em cảm thấy một nỗi buồn lạ lùng. Cả ngày hôm ấy, em chỉ lo nhìn đồng hồ, tưởng tượng đến cảnh gia đình đang vui vẻ, quây quần bên nhau tại bãi biển, còn em và Lan lại chỉ có những cuộc trò chuyện vô tư, không thực sự ý nghĩa. Một phần trong em cảm thấy tiếc nuối vì đã không đi cùng gia đình, nhưng cũng có phần cảm thấy mãn nguyện khi ở bên cạnh Lan. Nhưng nỗi buồn ấy cứ đeo bám em, mãi cho đến khi đêm về.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, em lại thấy một cảm giác khó chịu trong lòng. Lan đã rời nhà đi thăm bà ngoại, để lại em một mình trong ngôi nhà trống trải. Em không thể không nghĩ về chuyến đi mà mình đã bỏ lỡ, về những khoảnh khắc vui vẻ mà gia đình đang trải qua trong khi mình lại chỉ ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng. Cảm giác cô đơn ập đến như một cơn sóng dữ dội.
Nhìn lại, em nhận ra rằng, dù có quyết định như thế nào, cũng không thể lấy lại được những khoảnh khắc đã mất. Nếu em đi cùng gia đình, em sẽ có những kỷ niệm tuyệt vời bên người thân, những buổi tối ngắm hoàng hôn trên biển, những buổi sáng sớm cùng nhau đi dạo trên cát. Còn nếu em chọn ở lại bên Lan, em cũng không thể thay đổi được thực tế rằng Lan không ở bên em lâu dài như em tưởng. Tình bạn của chúng em không thể thay thế cho tình cảm gia đình, và gia đình mới là thứ vững bền nhất trong cuộc đời mỗi người.
Đó là một bài học lớn mà em đã rút ra từ quyết định sai lầm của mình. Nếu có thể quay lại, em sẽ không bỏ lỡ chuyến đi đó. Em sẽ đi cùng gia đình, tận hưởng những giây phút quý giá bên cha mẹ, vì em hiểu rằng tình yêu thương gia đình là điều không thể thay thế được. Còn Lan, em sẽ luôn có thể gặp lại, nhưng chuyến đi này chỉ có thể xảy ra một lần duy nhất. Em sẽ học cách trân trọng những khoảnh khắc bên gia đình, bởi vì chúng không bao giờ quay lại.
Nếu có thể quay lại, em sẽ làm lại tất cả. Em sẽ không chọn cách ở lại, mà sẽ nắm bắt lấy cơ hội tuyệt vời để cùng gia đình tạo ra những kỷ niệm. Em sẽ không để những cảm xúc tạm thời và những sự việc nhỏ nhặt khiến mình bỏ lỡ những điều quan trọng trong cuộc đời. Hành động này của em là sự trưởng thành, là nhận thức sâu sắc về giá trị của gia đình, tình bạn và những khoảnh khắc quý giá mà ta có thể mất đi mà không thể lấy lại.