Em thấy cô bé trong đoạn văn kia rất thương mẹ mặc dù trời có mưa to gió lớn gì cho nữa thì cô bé ấy vẫn miệt mài đi tìm thuốc cho mẹ trong khi mẹ của cô bé đang ốm rất nặng và đang mong ngóng chờ con gái mình đưa thuốc về. Trên đường đi cô bé được Phật trao cho một bông hoa cúc và chỉ cho cô bé cách làm thuốc chữa bệnh cho mẹ và dặn thêm: "Trên bông hoa cúc đó có bao nhiêu  cánh thì đó là số năm mà mẹ cháu sống được. " Cô bé cảm ơn Phật đã trao cho mình bông hoa cúc và đi về. Trên đường về, cô bé đếm số cánh hoa nhưng bông hoa ấy lại có rất ít cánh nhưng cô bé lại muốn mẹ sống thật lâu với mình, suy nghĩ một lát cô bé đã xé những cánh hoa ấy thành những cánh hoa nhỏ. Một bông hoa ban đầu chỉ có một vài cánh hoa nhưng bây giờ bông hoa ấy lại có vô vàn cánh hoa. Cô bé về nhà làm thuốc cho mẹ uống và từ đó mẹ và cô bé đã sống thật lâu về sau. Đó là nguồn gốc của bông hoa cúc lại có nhiều cánh như ngày nay và bông hoa cúc ấy từ đó vẫn được dùng để chữa bệnh. Người ta gọi bông hoa là Liêu Chi. Qua câu chuyện trên em thấy được lòng hiếu thảo của cô bé đối với mẹ và nguồn gốc của bông hoa cúc để chữa bệnh ấy cho đến ngày nay.