Kỉ niệm luôn đầy ắp những tuổi thơ đẹp đẽ nhất của mỗi con người. Có lẽ, nó đã là một phần quan trọng ko thể tách rời. Qua 1 năm, dù 10 năm đi chăng cx ko bao giờ tàn phai đi. Thấm thoát 1 năm hè lại đến. Không khí của mùa hè tràn về với bao ngỡ ngàng. Cái nắng hè đã bắt đầu lan tỏa khắp xóm, làng luồn vào cả những ngóc ngách tối tăm nhất, để lại đây một sự oi ả đến khó chịu. Mùa hè, những bông phượng đã bắt đầu nhú những nụ hoa đầu tiên, bằng lăng tím đã kịp trổ bôn như chỉ đợi đến thời khoe sắc, những bông hoa sữa mịn màng bắt đầu rơi trên con phố. Học sinh như chúng tôi sau một năm học gặt hái nhiều thành công, mong muốn một mùa hè để nghỉ ngơi và vui chơi, đặc biệt được đón chào ngày tết thiếu nhi 1/6 hằng năm.

Tôi còn nhớ những ngày đó vẫn còn là một đứa trẻ con, ngây thơ đến lạ thường. Tôi vui đùa với những ng bạn thân thương, dễ mến, thân mật như một gia đình nhỏ vậy. Tôi còn nhớ đến cái ngày 1/6 lần đó, là mẹ đã tặng tôi một chiếc túi thật xinh xinh, cầm nó trên tay tôi vui sướng làm vui cả một góc nhà. Cái túi đó nó dễ thương lắm, tôi cứ miết nó suốt ngày, hết khoe bà đến bạn bè thật sự nó là một kỉ niệm rất dữ dội đối với tôi. Tôi bám lấy nó như một phần quan trọng trong trái tim tôi. Đến tối hôm đó mẹ nấu toàn những món tôi thích vì mẹ biết nay là ngày gì, cứ vậy cả nhà quây quần bên nhau, ấm cúng trong ngôi nhà nhỏ, tôi thầm ước hôm nào cx như ngày này, tôi cx vui mà gia đình cx hạnh phúc, ko hôm nào đc như hôm đs.Tôi biết rằng ba mẹ bận nhiều việc lắm nhưng tôi rất thích như vậy.Tuy nó nhỏ nhoi lắm nhưng đối với tôi đó là cả một hạnh phúc của cuộc sống bấy giờ. Tôi phải cảm ơn gia đình rất nhiều về điều này đơn giản vì nó là một thứ quan trọng cả một bầu trời tuổi thơ. Từng khoảnh khắc hôm đó đc tôi bắt lại ghi nhớ như in. Một thời ko thể quên, biết vậy mà tại sao thời gian cứ trôi hoài theo dòng nước, nhanh thật. Quang cảnh làng xóm vẫn như vậy nhưng cảm xúc của những ngày 1/6 ko còn vui như ngày trước. Về với hiện tại ko còn những cảm xúc đs, tuy vẫn như vậy nhưng tôi lại ko cảm nhận được nó. Bởi lẽ một lí do nào đs vẫn còn chưa hề tôi lí giải đc. Con thuyền nhỏ còn đây ko? tôi muốn thuyền chở tôi lại về tuổi thơ. Vâng vậy đó tuổi thơ giờ là một kỉ niệm ghi trong tâm hồn của mỗi con người. Học sinh như tôi khi nhớ lại là nước mắt như chảy ra, bởi lẽ nó gắn bó nhiều lắm, tuy ko đc chi tiết nhưng cx đã đưa tôi về cả một ngày hôm đs. Nào là lội bùn đi bắt châu chấu, nào là chạy dọc theo con sông dịu dàng của đất mẹ trên những cánh diều vi vu, đc cầm món quà đầu tiên của ngày 1/6. Đáng nhớ thật sự đến nôn nao. Thích lắm, mà thương nhiều. Nhớ nhung trong vô vọng của kỉ niệm. Mà hôm đs tôi cảm nhận đc bầu trời thật đẹp. Mặt trời như bông hoa hướng dương vàng thắm chiếu xuống cánh đồng lúa chín vàng đang thu hoạch. Tôi nhận đc rất nhiều món quà hôm đó từ đất mẹ bao la, rộng lớn. Tôi bước đi trong con đường màu hồng trước khi đến với thế giới trưởng thành kia, ngọt ngào như kẹo.

Từ những kỉ niệm đó tôi đã lên lớn và ấp ủ bao nhiêu những ước mơ, những câu chuyện nhớ lại mà nực cười, trìu mến. Kỉ niệm đó là mảnh ghép đẹp nhất, trân quý nhất của tôi về những ngày tháng tuổi thơ đã trôi qua. Tôi luôn nhớ về nó để hoài niệm, nhưng cũng để tiến tới tương lai phía trước. Một tương lai sáng rỡ với những đoàn tụ và hạnh phúc trên con đương tôi đã chọn. Và tôi chắc bạn cx cs một tuổi thơ dữ dội đáng nhớ nhưng tiếc nuốt ko còn đc trải qua giống như tôi đúng ko? Vậy hãy tích luỹ nó để cho cuộc sống của chúng ta đc đẹp đẽ và thật nhiều hạnh phúc thương yêu trong cuộc sống này như kỉ niệm giống của tôi vì chúng ta chỉ đc sống 1 lần trong đời này, vậy nên cố lên chúng ta có thể làm đc tất cả! Cảm ơn tuổi thơ, cảm ơn tất cả! Hy vọng trong tháng 6 này sẽ có nhiều niềm vui sắp tới đối với chúng ta!