" Vui liên hoan thiếu nhi thế giới
Ta ca hát vang lên niềm vui..."
Mỗi khi nghe câu hát quen thuộc này vang lên, bao kỉ niệm trong những ngày 1-6 hằng năm lại ùa về trong tâm trí của em. Mỗi chúng ta đều có nhiều điều khó quên về ngày Quốc tế Thiếu nhi: được ba mẹ dắt đi chơi, được người lớn cho kẹo bánh hay tặng những món quà xinh xắn mà chúng ta mong ước. Em cũng có một kỉ niệm không thể nào quên được về ngày 1-6.
Hôm đó, cơ quan của bố mẹ em có tổ chức liên hoan cho trẻ con có bố mẹ làm ở đây. Em, các chị lớn và mấy em nhỏ rủ nhau chạy ra sân bóng chuyền chơi rất vui, chơi một lúc bố mẹ gọi vào và tổ chức 1 trò chơi, đó là: Xung phong hát một bài hát bất kì và sẽ đc nhận bánh kẹo. Nghe nói đến đó các em nhỏ thi nhau giơ tay rào rào còn e, bạn em và các chị ngồi im thít, ko dám lên hát vì ngại. Sau khi các em nhỏ nhận được quà hết rồi thì tụi em vẫn chưa đứa nào chịu xung phong lên hát. Mãi 1 lúc cũng có 1 đứa trong đám tụi em dám giơ tay lên hát, mấy đứa còn lại trong đó có em được phát bánh kẹo luôn mà ko cần lên hát. Xong xuôi hết rồi mọi người bắt đầu ăn uống, ăn xong tụi nhỏ chúng em rủ nhau ra sân bóng chơi tiếp. Đùa nghịch rất vui đến nỗi mồ hôi vã như mới tắm xong, mặt đứa nào cũng đỏ ửng hết lên và thở hồng hộc vì chạy. Hôm đó, lúc người lớn gọi về chẳng đứa nào chịu về cả vì lâu lắm cả đám mới được gặp nhau. Cả đam còn nhao nhao lên: " Cho con chơi thêm một chút xíu nữa đi ", thế là người lớn đành cho tụi em chơi tiếp. Đó là một ngày vui nhất mà em từng thấy. Em sẽ không bao giờ quên được những kỉ niệm đẹp đó dù em có lớn lên và có thể đi qua nhiều nơi đẹp hơn và có nhiều niềm vui hơn.
Bình luận (0)