Cái ngủ mày ngủ cho ngoan
Để mẹ đi cấy đồng xa chưa về
Bắt được con cá rô trê
Thòng cổ mang về cho cái ngủ ăn
Những đứa trẻ ở thôn quê như tôi, sinh ra trong cái đói nghèo, thiếu thốn, sống trong cảnh lầm lũi, cơ cực, tôi lại càng thấm thía nỗi vất vả của mẹ. Suốt tuổi thơ tôi, thứ đọng lại trong thâm tâm tôi nhiều nhất là lời du à ơi của mẹ. Cái giai điệu ngày ấy mỗi khi mẹ hát lên, tôi lại chìm vào giấc ngủ say, như quên đi mọi đói rét, khổ đau của của cái nghèo trong cái xóm làng xơ xác mịt mù này. Mỗi lần mẹ địu tôi trên ngực, trên lưng, ủ ấp cái nồng ấm trong cơ thể mẹ, hòa vào nhịp tim của mẹ và giọng hát trìu mến làm tôi chẳng thể cưỡng lại những giấc ngủ ngon. Giấc mơ xinh đẹp làm tôi không nghĩ tới, hay vì tôi nhỏ quá mà tôi chẳng biết rằng trong khi tôi được yên giấc thì những giọt mồ hôi trên trán mẹ chẳng kịp tuôn. Mẹ vẫn làm việc, vẫn phải làm việc, những công việc hết sức nặng nhọc, vì cuộc sống mưu sinh và quan trọng nhất vì tôi. Mẹ lúc nào cũng mong cho tôi một cuộc sống đầy đủ, mẹ xé từng miếng thịt trên cơ thể gầy gò của mẹ lắp đầy những khoảng trống vật chất và tinh thần mà tôi không có. Có lẽ vì thế mà giai điệu lời du của mẹ mỗi lần tôi được nghe lại, tôi chẳng thể không chạnh lòng.
Lớn lên một chút, là những năm tháng tôi đi học, tôi chỉ biết tôi có quần áo mới và sách vở mới, lại cộng thêm tiền học phí lớn đầu năm, mẹ tôi đều chu cấp cho tôi đủ cả. Mẹ không hề tính toán hay than phiền gì với tôi mặc dù một đồng đi chợ mẹ cũng phải tính toán chi li. Hồi ấy tôi vô tâm quá, dẫu không suy nghĩ chín chắn được nhưng lẽ ra tôi phải nhìn lên chiếc áo mẹ mặc, nó quá sờn và cũ, như đã bắt màu nâu của bùn đất, tôi phải nhìn mái tóc bạc trước tuổi của mẹ để thanh xuân mẹ cũng đã hi sinh. Mẹ lúc nào chẳng bảo sức khỏe là quan trọng nhất, nhưng mẹ ơi, thế tại sao mẹ cứ trở về khi cả nhà đã ngủ say và đi làm khi con chưa tỉnh dậy ? Tại sao những ngày nắng cháy trên những cánh đồng loang lổ vết chân chim, hay những ngày mưa dầm gió rít vào trong ngực lạnh buốt, mẹ vẫn chẳng nghĩ ngơi ? Mẹ không tham vật chất, cũng chẳng quan trọng hóa đồng tiền, nhưng vì tôi, mẹ sẵn sàng làm mọi thứ, để kiếm được đồng tiền cho tôi ăn học, cho tôi cuộc sống ấm no. Nhìn những đồng tiền lương do công sức mẹ làm ra, mẹ vui mừng lắm, ôm chầm lấy tôi, rồi lại nói " Mai mẹ có tiền mua quần áo mới cho con gái mẹ rồi "
Có những buổi đi học, tôi la cà về muộn. Về mẹ mắng tôi, tôi chỉ cáu gắt lên " Mẹ kệ con, con lớn rồi ". Chao ôi, tôi thật sự hận tôi, tại sao tôi chỉ nhìn thấy câu mắng đầy giận giữ của mẹ mà không hề nhìn lên đôi mắt mẹ lo lắng cho tôi giường nào. Tôi cũng không hề nhớ rằng mẹ đã chuẩn bị cơm nước chu tất và đứng chờ tôi ở cổng không biết tự bao giờ. Mẹ trách mắng tôi, nhưng tôi chỉ nhìn vào cái đó mà không nhìn thấy đằng sau là cả một tâm hồn đang lo âu, nghĩ ngợi, sợ tôi sẽ gặp mệnh hệ gì. Một người bình thường sẽ không cảm thấy hề hấn gì, nhưng là người mẹ, người mẹ lúc nào cũng thổn thức vì con, lúc nào cũng nghĩ tới con và chỉ an tâm khi con trở về bên vòng tay của mẹ vốn bởi " con lớn vẫn là con của mẹ ". Khi đó tôi nào có hiểu được điều ấy, lúc nào tôi cũng cáu gắt mỗi khi mẹ trách mắng tôi điều gì... Mà chẳng biết... chẳng hiểu... cứ vô tâm với mẹ.
Nhưng tôi có làm sai nghìn lần đi nữa, tôi có làm gì đi nữa, mẹ vẫn chẳng thể nào vơi đi tình thương của mẹ dành cho tôi. Khi tôi ham chơi, những buổi trời mưa rả rích, tôi chạy ra sân tắm thích thú. Sau mỗi lần ấy tôi lại ốm, lại sốt đùng đùng. Mẹ, vẫn là mẹ, lặng lẽ trong đêm thức trông tôi, bóng mẹ chảy xuống đen một góc nhà, cứ ngồi vậy cho tới sáng. Mẹ vực tôi dậy, để tôi dựa vào chiếc gối, bón cho tôi từng thìa thuốc, thìa cháo. Thậm chí tôi còn thấy gương mặt mẹ xanh xao hơn cả tôi, vì đã nghĩ suy về tôi quá nhiều. Mẹ yêu tôi bằng một tình thương mà tôi không thể miêu tả được bằng lời, và cho tới khi tôi bắt đầu trưởng thành trong suy nghĩ, tôi mới hiểu được.
Mọi thứ mẹ hi sinh vì tôi đều là miễn phí.
Một người đã từng nói với tôi, rằng sau ra ngoài xã hội, nhiều người nhiều tiền lắm, nhưng người ta sẽ không cho mày một đồng nào và mày sẽ không tìm thấy ai yêu thương mày như mẹ cả. Câu nói ấy làm tôi tỉnh ngộ rất nhiều. Tôi đã đặt câu hỏi, tại sao mẹ tôi hi sinh cho tôi nhiều thế, mà mẹ chưa bao giờ hi sinh cho bản thân ? Mẹ lo cho tôi nhiều quá thế sao mẹ chẳng nghĩ gì tới mẹ ? Là bởi tình mẫu tử, tình mẫu tử đứng trên mọi quy luật của cuộc đời, phá tan định nghĩa " Cho đi một thứ giá trị ta phải nhận về một thứ giá trị ". Ít ra, một người bán hàng tìm kiếm ở sản phẩm của họ hoa hồng, một người phục vụ tìm kiếm ở công việc của họ đồng lương hàng tháng. Nhưng " chi trả " cho tôi, mẹ sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới việc nhận lại, vì mẹ làm mọi thứ bằng tình thương. Mẹ đã đi được một nửa quãng đời, tôi không muốn mẹ chịu đau khổ nhiều nữa, Tuy bây giờ bản thân tôi không thể làm gì cho mẹ, nhưng tôi sẽ bù đắp cho mẹ về mặt tình cảm, tinh thần, và trân quý những thứ mẹ đã chắt chiu dành cho tôi.
Trên chuyến xe mà mẹ làm người lái tàu, tôi là hành khách duy nhất. Đưa tôi đến bến bờ của hạnh phúc, người lái tàu chẳng ngại đổ giọt mồ hôi. Nhưng chuyến tàu này không có chạm thu tiền vé...
Bình luận (0)