-Anh Nguyễn Ngọc Mạnh - một người hùng giữa đời thường.

-Thật xứng đáng được khen tặng.

-Cô bé thật may mắn nhờ sự giúp đỡ của anh.

Đó là những lời khen ngợi của mọi người dành cho một cá nhân nổi tiếng những ngày gần đây: anh Nguyễn Ngọc Mạnh. vậy anh đã làm gì để trở thành một "siêu nhân", một "anh hùng"? Đáp án chính là dùng tay không đỡ một em bé rơi từ tầng 13 của một tòa chung cư. Một điều nghe như bất khả thi nhưng hoàn toàn có thật.

Chiều ngày 28 tháng 2 năm 2021, anh Nguyễn Ngọc Mạnh đã thành công cứu một em bé rơi từ lan can tầng 13 xuống tầng 1. Theo một số tính toán, bé gái rơi từ tầng 13 xuống tương đương với chiều cao 36m. Ta lấy cân nặng trung bình của bé là 14kg, gia tốc trọng trường là 9.98 m/s2 (tùy từng địa điểm sẽ có chênh lệch từ 9,8-10 m/s2). Theo công thức, anh Mạnh đỡ một em bé nặng tới 502 992kg ( hơn 5 tạ).

Giờ hãy nhớ lại cảm giác mấy bạn bê một đồ vật nặng 10kg đi. Thế là đủ hiểu sự phi thường của anh Mạnh là gì rồi đúng không? 

-Vậy có phải anh Mạnh là một vận động viên lâu năm hoặc một người rèn luyện thân thể thường xuyên?

Câu trả lời là tôi không biết anh có thường xuyên rèn luyện thân thể hay không nhưng anh chỉ là một tài xế lái xe taxi rất bình thường.

-Vậy tại sao anh lại mạo hiểm cứu em bé?

Câu trả lời từ anh Mạnh là: vì anh nghĩ đến đứa con gái nhỏ của anh. Một hành động mạo hiểm cả tính mạng của chính bản thân mình của anh chỉ vì lí do đơn giản vậy thôi.

Chính vì vậy tôi càng tin rằng: có những điều phi thường nở ra từ tình yêu thương và sự chân thành, không phô trương hào nhoáng nhưng mọi người đều ghi nhớ mãi trong lòng. Câu văn này lại khiến tôi nhớ đến một câu chuyện nhỏ mà tôi từng xem ở đâu đó trên Youtube rất  lâu về trước. Truyện kể về một cặp mẹ con người Nhật nọ. Một hôm, người mẹ đi chợ về đang đứng nói chuyện ở dưới lầu. Bé con chạy ra ban công ngóng mẹ về. Người mẹ thấy hành động nguy hiểm này của con bèn vẫy tay ý bảo con đi vào nhà. Nhưng bé con không hiểu ý, tưởng rằng mẹ vẫy tay gọi bé xuống tầng nên bé cố nhoài người qua thanh lan can và... rơi xuống. Người mẹ sợ thót tim, trong khoảnh khắc tựa một phần nghìn giây ấy, người mẹ quăng hết túi đồ trên tay xuống đất và chạy đến đỡ con. Kết quả hai mẹ con đều an toàn. Sau đó, đài truyền hình của Nhật mời đến một vài vận động viên điền kinh đến làm thử thí nghiệm nhưng không một ai thành công đỡ được vật thể nặng tương đương em bé. Sau đó họ để người mẹ làm thí nghiệm với vật nặng nhưng kết quả người mẹ cũng không đỡ được vật nặng kia. Phải chăng vào lúc đỡ bé con nguồn sức mạnh kia chính là tình mẫu tử?

Qua những câu chuyện trên, tôi cho rằng trên thế giới này luôn đầy rẫy những con người mang sức mạnh phi thường, đương nhiên không phải kiểu mình đồng da sắt như Hulk hay có cây búa với sức mạnh xé rách chiều không gian như Thor mà là sự phi thường cứu giúp người khác. Họ có thể là bất cứ ai, là tôi, là bạn, là một ai đó trên đường chỉ cần trong lòng có tình yêu thương và sự chân thành.