Trong lần bùng dịch lần thứ tư này, các trù tâm kinh tế, chính trị của Việt Nam đều bị tê liệt. Thành phố Hồ chí Minh và Thủ đô Hà Nội là tâm dịch lần này gây ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển kinh tế của nước ta. Để đẩy lùi dịch bệnh, để mở cánh cửa ánh sáng đã đóng lại các y bác sĩ và các chiến sĩ công an nơi tuyến đầu chống dịch đã tự nguyện xung phong lên đường tìm lại ánh sáng. Họ đã phảo gác lại tất cả những thường nhật, hạnh phúc riêng mà vì cộng đồng, vì tiếng gọi của tổ quốc. "Mấy tháng rồi mình chưa về nhà, cố gắng niềm tin chiến thắng này rồi mình sẽ về nhà đoàn tụ cùng gia đình nhỏ. Nhớ nhà lắm mà về không được mọi người vẫn đợi mình."Cánhcửa này đóng lại cánh của khác sẽ mở ra nhưng có lẽ cánh cửa này ta mở sai rồi, một ngày hàng nghìn ca bệnh mới được phát hiện. Những con người nhỏ bé nhưng quật cường chóng chọi với cơn bão tố kinh hoàng này. Có lẽ chiến thắng sẽ lại một lần nữa vinh danh hai tiếng Việt Nam. Biết bao năm tháng đất nước nhỏ bé này đứng lên chống lại các cường quốc hùng mạnh Mĩ- Pháp -Nhật rồi cả nghìn năm Bắc thuộc nhưng cuối cùng vẫn là một chiến thắng làm rạng danh dất nước mang tên Việt Nam. Dịch bệnh làm tôi nhớ đến nạn đói năm 1945, những tháng ngày cơ cực làm chết hơn hai triệu người dân mà sao chẳng ai lên tiếng cứu rồi đất nước một sống một còn đang bên bờ vực. DFDúng là soó ca tử vong vì dịch bênh là hơn 33 triệu người nhưng mọi người đều đồng cảm và chia sẻ giúp đỡ nhau. Nạ đói ấy đã qua những những mất mát mà chúng ta phải gánh chịu quá lớn, dịch bệnh bùng phát lại làm giảm dân số của Việt Nam nói riêng và thế giới nói chng đến mức không kìm lại được. Khó khăn gian khổ là thế, dù cho những bất khuất kiên cường lớn thế nào để tìm cho ra con đường dẫn ra khỏi nơi phải than khóc thảm thương thì lại có những con người cùng chung số phận mà làm trái đạo lí làm người dàn đóng lại cánh cửa hi vọng. Bạn có giống tôi không? Tôi muốn đến trường lắm rồi, nhìn nhau qua màn hình thật sự cảm thấy chán nản lắm rồi, tôi muốn làm nưungx gì mà tuổi thơ ba mẹ tôi đã làm nó vui vẻ lắm. Thế nên xin mọi người làm ơn làm phước giúp lấy những thiên thần áo trắng kia đang kiệt sức để giữ lấy hòa bình đi. Mong cánh cửa ấy sẽ sớm mở ra, Việt Nam những con người bất khuất sẽ lại vén màng vinh quang lần nữa.
Trả lại mạng sống cho đât trời khi chúng ta chưa hiện thực được ước mơ sao? Không bao giờ! Việt Nam ơi, con cháu Lạc Hồn ơi ước mơ của tôi và tổ quốc cũng là ước mơ của hàng triệu gười bây giờ:"Crona ơi, xin hãy qua đi! Cuộc sống của tôi, hòa bình của tôi, tự do của tôi Crona bạn đã cướp đi rồi. Chúng tôi cần, rất cần trở lại cuộc sống đã luôn là con người tôi rồi.Bạn đã làm chết cả hàng nghìn người, làm cho các thiên thần của chúng tôi sắp kiệt sức. Tôi biết bạn cũng phải có một nơi để bạn sống, để bạn tự do thể hiện mình. Nhưng bạn đến sai nơi rồi. Đi đi, đất nước này, thế giới này không dành cho bạn đâu. Con vius xấu xí, tàn nhẫn hãy rời khỏi đây đi, trời cao sẽ không tha thứ cho những thứ xấu xa như bạn đâu. Rời khỏi đây trước khi quá muộn.Chúng tôi sẽ chiến đấu dù cho bạn có sinh sôi nhiều thế nào, dù cho chúng tôi đang dần kiệt sức nhưng công lú vẫn sẽ chiến thắng mà thôi."
Tôi yêu Việt Nam! Tôi yêu những chiếc bluse trắng...Những thiên thần vẫn đang cố gắng, dang chịu đững để cứu chúng ta... kiên cường lên những đôi cánh hi vọng ơi.....hạnh phúc của mọi người của tổ quốc... sớm thôi sẽ không phải chịu đựng cực khổ vậy nữa...tôi sẽ là đom đóm của bạn... ánh sáng của tôi sẽ giúp bạn... chúng tôi không hiểu được những thiên thần... nhưng những nthiên thần nhỏ của chúng tôi...chịu đựng, khổ cực, ăn không ngon ngủ không yên như thế...tôi không chịu được ...không để vậy được.... thiên thần ơi chúng tôi cần bạn bảo vệ...chúng tôi được bảo vệ ....chúngtôi sẽ trả ơn sự chịu đựng...của bạn...không để crona đến đây đâu....mãi là Việt Nam....bất hkuất kiên cường....
" Đoàn kết, đoàn kết , đại đoàn kết.Thành công, thành công, đại thành công." _Hồ Chí Minh_
GỬI NGƯỜI LÍNH NƠI TUYẾN ĐẦU CHỐNG DỊCH
Mặt trận này không tiếng súng, tiếng bom
Nhưng ranh giới mất-còn, vẫn vô cùng khốc liệt
Thương người lính nơi tuyến đầu chống dịch
Cứ như là những năm tháng chiến tranh
Vũ khí mang vào chiến dịch của các anh
Là chiếc khẩu trang, là áo quần phòng hộ
Là máy khử trùng và quyết tâm vượt qua bao gian khó
Là người lính cụ Hồ, yêu nước, thương dân
Nhiệm vụ Đảng giao, các anh chẳng ngại ngầN
Trên dưới một lòng, vì bình yên cuộc sống
Không để cách ly trở thành điểm nóng
Xiết chặt vòng vây, không cho dịch lan tràn
Lán trại tạm thời, nắng đốt, mưa chan
Thương các anh, năm canh thao thức
Lo gạo, lo rau, lo từng chai nước
Mong sáng mai này, ai cũng đươc bình an
Vì nước, vì dân phải vất vả lo toan
Nhưng thắng - thua còn thuộc vào ý thức
Khi mọi người chưa đồng lòng, đồng sức
Thì cuộc chiến này còn rất đỗi cam go
San sẽ nỗi niềm, xin viết tặng vần thơ
Gửi tới các anh nơi tuyến đầu chống dịch
Cùng cả nước diệt sạch loài CoviD
Vì hạnh phúc muôn đời, vì con cháu mai sau..❤
☘_HẾT_☘
BÀI VIẾT NÀY CHỈ MANG TÍNH CHẤT THAM KHẢO CHO MN CHỨ MIK KO MUỐN GIẢI THƯỞNG GÌ Ở ĐÂY HẾT Á
Bình luận (0)