Lười qua lâu lâu mới viết bài ! Ahihi ! Mong mọi ng vẫn ủng hộ mik nhiều nhiều như trc nhá, yêu mọi ng lắm>>>

 

         Một người biết quan tâm sao? Trong tiềm thức của mọi người khi nghe câu đó sẽ nghĩ rằng đó là một người trưởng thành giống mẹ, cha... Nhưng trong cuộc thi ấy ai đã chiến thắng-một thằng bé miệng còn hôi sữa đã giành quán quân. Thật nực cười cho nhữn người tin vào điều tôi vừa nói có đúng không? Câu chuyện mà diẽn giả đáng kính của chúng ta Lê-Ô Bu-sca -gli-a làm giám khảo thì điều đó đã xảy ra... Có lẽ một vài người chẳng thèm tin vào lời tôi nói đâu nhưng rồi các bạn sẽ thấy thôi nó thực sự chỉ rất dơn giản. Chỉ vài từ thôi" những bài học mẹ cha truyền dạy"!

         Có lẽ là một sự tình cờ mà thượng đế ban tặng để cậu bé ấy có thể cho mọi người hiểu rằng:"Không phải người lớn, ngay cả một đứa trẻ cũng biết quan tâm khi nó còn dắt mũi chưa sạch."Sự nông cạn trong suy nghĩ của con người là điều mà tôi cảm thất rõ nhất trong cách ứng xử của mọi người xung quanh khi chẳng làm gì ngoài việc nói miệng xuông khi ông lão mất vợ." Có lẽ họ chỉ hùa theo đám đoong mà thôi...Đó là cảm nhận của riêng tôi thôi, bạn chắc sẽ có suy nghĩ của riêng mình và nó có lẽ chẳng giống gì lập trường này của tôi đâu(Nói ngoài lề nha). Có lẽ trong lúc đau khổ nhất ông hàng xóm ấy đã được ban tặng "phép màu"-một món quà tinh thần tuyệt vời từ "người biết quan tâm nhất"...

         Ranh giới giữa quan tâm, an ủi và làm phiền mong manh lắm, quan trọng là người nhận có cần tới nó hay không mà thôi!... Và món quà đã "được chấp nhận" đúng không. "Không có gì đau ạ, con chỉ để ông ấy khóc." Đó là điều ông ấy cần từ một người biết quan tâm và thấu hiểu cho ổng chăng? Đừng bao giừo coi sự quan tâm ấy là điều đương nhiên, đó chỉ là một "món quà" mà thôi: bạn nhận nó và nhận lấy thứ họ tặng bạn và rồi món quà đó sẽ trở thành một kiwr niệm trong kí ức của môic người mà thôi. Khóc trong lòng cậu bé 4 tuổi nhỏ bé ấy có chăng là một cách giải tỏa đối với ông lão...

       Sau khi giải tỏa nỗi đau quặn trong lòng ấy, quà đáp lễ của ông già là một cái ôm mang sự trân thành và cảm ơn cậu bé" Nó đã trút ra gần hết rồi, sự đau khổ của ta ấy, nó vơi đi rồi. Cảm ơn cháu, trân thành cảm ơn cháu cậu bé à! Ta đã nhận được nó rồi cảm ơn thiên thần nhỏ bé của ta... 

       Sau tất cả thì không có gì quá khó khăn khi mà ta hiểu được tầm quan trọng của sự thấu hiểu, đùm bọc và trầm tĩnh cả... Các cụ có câu "thất bại là mẹ thành công." Nếu vấp ngã phải biết đứng lên mà bước tiếp có thể bạn sẽ phải tự mình đứng lên mà bước nhưng cũng có thể bạn sẽ nhận được sự quan tâm, thấu hiểu của những người xung quanh cho bạn thêm động lực mà bước về phía trước.

        Hương vị của cuộc sống là giúp đỡ, sẽ chia mà đúng chứ? Phép màu nhiệm mà bạn đang mong chờ sẽ đến và nó là từ người "bạn" thấu hiểu của riêng mỗi chúng ta: cha meh, bạn bè hay đôi khi là từ những người hàng xóm,... Và như William Arthur Ward đã nói:

 "Ba chiếc chìa khóa đưa tới cuộc sống mãn nguyện:quan tâm người khác, dám làm vì người khác, chia sẻ cũng người khác."

             Và theo một điều màu nhiệm gì đó cuộc sống của những độc giả của tôi sẽ tốt hơn chăng? Cũng có thể chứ.

                                                                                        thanghoavuiokvui