Bản năng tự nhiên là tính tự bảo vệ giống nòi qua các đoạn phim khảo sát thế giới động vật của các nhà nghiên cứu. Nhưng với xã hội "nhân văn" thì ở mức vi tế không diễn giải. Điều này có thể thấy trong bệnh viện, khi tai nạn, khi bất chợt đâu đó xảy ra và nhìn thấy rất rõ. Có người nói rằng : "cha mẹ sanh con ra, biến con cái làm công cụ của chính họ. Bằng chứng là kế thừa tài sản trao cho con cái không cho ai khác cả". Nếu không có tài sản , nợ nần ngập đầu thì bắt con cái trả nợ! . Có người nói rằng " họ chăm lo cho con họ ư? thật ra họ mua sản phẩm cho chính họ dưới một hình thức khác, vi tế. Khi họ đi chơi mua sắm cho con họ nhưng con họ các vật dụng , con họ còn nhỏ thì biết gì về những món đó, vậy có phải là họ " mua cho họ để thõa mãn chính họ hay không?" . Tranh luận và tự bào chữa!
Vậy cái gì là tốt nhất cho con cái? Mỗi người có cách LÀM , đa phần là bổn phận. Nói với nhau: khi hàng xóm mắc bệnh thì không bao xa cũng tới lượt mình. Con hàng xóm không ngoan thì không bao lâu con mình cũng vào khung cảnh đó. Tránh đi đâu khi có câu " chạy đâu cho khỏi nắng?". Nên xem nhà người khác cũng như là của mình, con người ta cũng là con mình, giúp được thì cứ giúp. Chính bản thân làm sai mà vô tình không biết, nên tìm cách sống để mà biết thôi.
Có người chưa từng làm cha nhưng hành xử còn tốt hơn cha cùng gen. Có người chưa từng làm mẹ nhưng thấu hiểu trẻ và người xung quanh còn cao hơn người trong cùng mái nhà. Không đặt nặng quá vấn đề mà nên từng viêc cắt nhỏ ra để làm nếu có thể. Kiến thức , sự hiểu biết làm mức đo, tuy cùng tuổi nhưng cái biết không ngang nhau. Đâu phải cùng tuổi không biêt là ngu đâu chứ!