Trong cuộc sống này có rất nhiều thứ đáng chân trọng ,có những thứ mất đi rồi thì không bao giờ lấy lại được. Qua 2 câu truyện trên tác giả muốn nhấn mạnh hàm ý trong cuộc sống dù 2 câu chuyện trên khác nhau nhưng ý nghĩa của chúng đều là một .                                                                                    Khi người bố còn nhỏ thấy một con bướm bay vào trong bếp vì thấy nó đẹp và muốn nuôi nó nên người bố đã quyết định nhốt nó vào một chiếc hộp nhỏ nhưng do hộp nhỏ và không có đủ không khí để con bướm có thể tồn tại và sinh sống nên nó đã chết và không có được nó lần nữa . Khi lớn lên người bố có con nên người bố quyết định bảo vệ còn mà không giống như cách của khi giữ con bướm nữa . Khi người bố dạy con đạp xe người bố đã không vì tình yêu thương con ích kỉ mà giữ con lại với bản thân mình nữa mà đã dạy con biết trưởng thành hơn và dạy cho con biết đi bằng chính đôi chân của mình ,để cho con mình có thể được tính tự lập mà không cần dựa dẫm vào tình yêu thương của ai mà sống cả .Vì khi xưa chính vì tình yêu ích kỉ nghĩ cho bản thân mình mà đã tự hại chết động vật mà mình yêu thích khi lớn lên rồi người bố đã nhận ra sai lầm đó và sửa sai chính bằng cách để cho con có thể đi trên đôi bàn chân của mình.                                                                                                                                                                                        Từ đó chúng ta rút ra một bài học đáng giá rằng tình yêu thương ích kỉ chỉ đem lại cho cuộc sống của người mình thương yêu bị tổn hại đến thôi , tình yêu như những hạt cát bởi nếu chúng ta nắm chặt chúng lại để cho bên mình thì nó sẽ càng vơi đi còn nếu dang rộng bàn tay thì nó sẽ to dần và phát triển thêm từng ngày. Chúng ta yêu thương họ là cái tốt nhưng đừng vì sự ích kỉ của bản thân mình mà quên đi người mình yêu thương và coi trọng .