" Buông bỏ để trưởng thành , để biết cho đi và để biết cảm nhận được thế nào là hạnh phúc". Đó dường như là một câu nói rất quen thuộc với nhiều người khi đã được dạy bảo từ nhỏ về cách biết buông tay đúng thời điểm để mang lại niềm vui cho cá nhân cũng như hạnh phúc cho mọi người. Nhưng không phải ai cũng làm được như vậy, con người ai cũng có sự cố chấp, có một tình cảm ích kỷ trong nội tâm và thôi miên nó rằng mình sẽ mang lại niềm vui cho người khách bằng suy nghĩ ích kỷ của mình. Đến một ngày nào đó họ sẽ nhận ra rằng đôi khi buông bỏ là một cách thành toàn tốt đẹp nhất nếu không níu kéo được sự tốt đẹp của những điều đã lỡ. " Cánh bướm hồng" chính là một câu truyện như vậy. Đây là một câu chuyện rất hay tôi đã được đọc từ năm lớp sáu và đã được cô giáo tôi dạy cho những bài học vô cùng tốt đẹp trong cuộc sống qua hai mẩu truyện ngắn: cần biết bản thân mình cần giữ lấy điều gì, cần nhìn nhận và thành toàn và hạnh phúc của người khác nếu người đó đã có đủ khả năng vươn tới mà không cần sự giúp đỡ của mình và hãy luôn nuôi dưỡng cho mình một tình cảm tốt đẹp để có thể bao dung, nhìn nhận cuộc sống với nhiều màu sắc về hạnh phúc hơn.
Câu truyện đã dẫn dắt người đọc theo trình tự thời gian từ quá khứ của người bố lúc còn nhỏ cho đến hiện tại khi người bố đã có con. Câu chuyện đầu tiên là hồi còn nhỏ do sự ích kỷ chưa nhìn thấy con bướm nào lớn với những chấm tròn màu hồng nhạt, người bố đã bắt con bướm vào cái hộp bia cũ nhét đầy lá cây và cỏ rồi nhốt con bướm vào đó không cho nó có được tự do . Không được về với thiên nhiên, con bướm hồng đó đã chết và người bố đã không giữ lại được con bướm bên mình nhưng đó lại là một bài học nhỏ của người bố để trưởng thành. Đến câu chuyện thứ hai, ta có thể cảm nhận được hạnh phúc của người bố khi dạy đứa con bé nhỏ của mình đi xe và thiên thần ấy luôn cần đến bố để ấp ủ, chở che . Nhưng đến một ngày, sự che chở ấy đã không còn cần nữa bởi người con đã trưởng thành, đã biết đi xe sau nhiều lần giúp đỡ của người bố và đã cười thật hạnh phúc trước thành tựu nhỏ của mình. Lúc này người bố đã không còn phải giữ tay lái của con nữa mà đã học cách buông tay cổ vũ khích lệ người con "Đạp mạnh lên con, giữ chắc tay lái" . Có thể nói , người bố đã không còn ích kỷ như lúc nhỏ nữa, ông đã biết thành toàn cho hạnh phúc của những người thương yêu xung quanh mà không chiếm hữu như lúc ông giữ lại con bướm hồng. Người bố đã cho người con trưởng thành một cách tự nhiên nhất như lúc con bướm hồng vẫn bay mãi trên bầu trời xanh đẹp đẽ tỏa nắng với vạn vật thiên nhiên.
Quan đó có thể thấy được rằng tình yêu của con người luôn là thứ tình cảm cao đẹp và quý giá nhưng nếu bạn biến nó thành thứ tình yêu mù quáng bạn sẽ khiến cho những người xung quanh mình nhanh chóng xa lánh bạn và bạn sẽ là người cô đơn giữa hàng vạn người. Hãy biết cho đi để tình cảm ngày càng rộng mở và biết buông tay để chào đón một hạnh phúc mới đang mỉm cười. Tình cảm, tình yêu cũng giống như bạn đang siết chặt một nhúm cát, càng siết chặt cắt sẽ theo khe tay và biết mất nhanh chóng hơn. Đừng làm một người cô đơn giữa hàng tỷ người mà hãy là người hạnh phúc giữa chốn đông người. Cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng bởi lúc bạn không biết buông bỏ, bạn sẽ luôn cảm thấy bản thân mình có nhiều phiền não có nhiều khó khăn làm bạn muốn nản chí và không muốn vượt qua.
Không những vậy, ta còn thấy được tình yêu thương của người bố dành cho người con qua câu chuyện trên, người bố không mải mê với công việc mà đã dành thời gian dạy cho người con đi xe cũng như mở cho mình một lối đi để nuôi dưỡng tâm hồn, nuôi dưỡng người con theo cách hoàn hảo nhất. Người bố biết được rằng đứa bé của mình cũng như một con bướm nhỏ cần sự chở che nhưng cũng nên cho nó học cách trưởng thành, học cách biết vượt qua khó khăn để có thể khám phá thế giới rộng lớn của nó. Việc của người bố là đứng phía sau ủng hộ cho niềm mong ước của con. Đây thật là hỉnh ảnh của một gia đình hạnh phúc.
Nếu bạn không phải là một người sống khép kín, bạn hãy đi tìm hiểu cuộc sống để cảm nhận được muôn màu của hạnh phúc. Trải nghiệm sẽ làm cho con người của bạn thấy vui vẻ, tấm lòng được rộng mở và luôn thấy được bình yên dù trong lúc khó khăn. Hãy ra công viên lúc sáng sơm hít thở không khí trong lành, ngồi nghe những ông , bà cụ kể chuyện về thời xưa thời chiến tranh bạn sẽ thấy mình sống thật an nhàn và hạnh phúc. Nếu không bạn hãy mua cuốn sách " Gieo trồng hạnh phúc" của thầy Thích Nhất Hạnh đọc vào mỗi lúc rảnh rỗ bạn sẽ thấy bản thân mình như trút được rất nhiều gánh nặng và cũng nhìn thế giới cuộc sống hài hòa hơn, cuốn sách sẽ giúp bạn tận hưởng được những khoảnh khắc của cuộc sống và làm bạn biết buông tay với những thứ bạn không thể nắm giữ.
Vậy nên qua câu chuyện " Cánh bướm hồng" bạn hãy luôn nhớ rằng tình yêu thương và hạnh phúc chỉ trọn vẹn nhất khi bạn biết buông tay vào những lúc người đó đã đủ khả năng trưởng thành có hạnh phúc riêng và bầu trời riêng không cần đến sự giúp đỡ ép buộc của bạn. Cuộc sống không phải là hình tròn nhưng nếu bạn là một người thấu hiểu yêu thương bạn sẽ thấy cuộc sống là quỹ đạo của tình cảm chân thành và thiêng liêng nhất của con người cũng như của muôn loài trong tự nhiên và sẽ được vẽ nên bằng trái tim bạn. " Cố chấp chỉ khiến bạn mãi chìm đắm trong đau khổ mãi là kẻ bất hạnh. Khi biết buông bỏ, bạn sẽ thấy cuộc đời vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp đang đợi chờ bạn"
Bình luận (0)