“ Không phải cái gì óng ánh cũng là vàng” ( Ngạn ngữ Anh ). Vậy cái gì mới là vàng? Là sự sống, là hạnh phúc, là tình bạn, hay là cái ăn…? Đối với tôi mà nói, vàng, đơn giản là những thăng trầm, chông gai mà cuộc đời kéo tới, là những nỗi buồn giông tố ngày đêm quằn xéo trong lòng, để có một “tôi” trưởng thành, hạnh phúc nhất.Nỗi buồn là cảm xúc tiêu cực, nỗi lòng khó chịu, đau rát,.. khi trải qua những điều không được như mong muốn, những điều tệ hại xảy ra với con người. Nỗi buồn như thể một ngày bạn thấy bầu trời bỗng hoá mịt mù,trong lòng. Nỗi buồn tuy là thứ mà không một ai muốn, nhưng nó lại như thể một tất lẽ dĩ ngẫu, không thể tránh khỏi. Nó dễ dàng len lỏi vào từng dây cảm xúc, từng khe hở trong nhịp đập của trái tim bạn. Vì vậy, tôi, và bạn, không ai có thể “ cầu cho cuộc đời đừng xô đẩy mình vào những hoàn cảnh nghiệt ngã”( Trích “ Hiểu về trái tim” – Minh Niệm ). Tuy nói “sẽ có lúc bạn mạnh mẽ hơn từ những gì làm bạn tổn thương” ( Hemingway ), nhưng, con người chúng ta cũng chỉ là “ những chiếc gương thần xanh” nhỏ bé, không thể mãi tự cường với sóng gió cuộc đời ập đến được. Đôi khi, con người cũng chỉ là bông hồng luôn rực rỡ dưới ánh mai, nhưng có lúc lại phải đau lòng rứt những chiếc cánh vì sương muối của đời. Ta – con người – trước những nỗi buồn với biên độ dài dẵng, những nỗi lòng sóng gió gào thét trong lòng, luôn móng ngong sẽ có một bóng hình bên cạnh, lắng nghe những câu chuyện , một nụ cười,một cái ôm, hay chỉ giản đơn là cùng im lặng và lắng nghe nhịp đập của đối phương. Không giống như căn bệnh sinh học vào dựa vào những liều thuốc , “ Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không phải bằng liều thuốc nào hết”. Nỗi buồn đâu là gì ghê gớm, khi bạn có một đôi mắt xanh? Sẻ chia những nỗi buồn, đưa lòng ta vào con đường hạnh phúc , “ chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn”. Sẻ chia có sức lan toả tích cực đến như vậy, tôi, và bạn, có thể như được hoà quyện lấy nhau hơn sau những câu chuyện buồn. Ta sẽ dễ gắn kết tình cảm hơn. Nghe được thêm những câu chuyện , bỗng ta như thể nghe thêm được một bài học đường đời, thêm hiểu chuyện , từ đấy học cách lắng nghe đối phương một cách chân thành nhất. Nghe những câu chuyện buồn, ta lại có cơ hội hiểu thêm về một con người, một cuộc đời, một sự đổi thay của dòng đời ngược xuôi thoi đưa. Ta lại có thêm những người bạn tuyệt vời, chân thành, lắng nghe mình bằng cả tấm lòng, nhẫn nại nhìn vào đôi mắt sâu hoắc ẩn chứa vạn nỗi buồn vắt qua vai, qua nụ cười đã tắt. vì vậy mà “ đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ đang cần những gương mặt hơn là viên thuốc”. Liệu có biết, sự sẻ chia còn “ cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn” ( Tôi là Bê tô – Nguyễn Nhật Ánh ) Cuộc sống có đang mờ nhạt đói với bạn? Bạn đã quá quen với những câu chuyện câu chuyện quen thuộc, con đường quen thuộc, tiệm cà phê quen thuộc, lối suy nghĩ quen thuộc…? Bạn có bao giờ dám thử những điều mới, dám đi vào những câu chuyện mới trong cuộc đời bao la vạn li kì bạn chưa biết tới? Thử ngồi lạ, lắng nghe những nỗi buồn xem? Những câu chuyện, nỗi buồn của người bạn cũ, của người đồng nghiệp nhút nhát, của cô lao công bên đường bận bịu, có khi, lại khiến bạn biết thêm, phải lắng lòng lại , phiêu du vào những cuộc đời mới, một thế giới chủ quan mới, mà đôi mắt bạn chưa hề nhận thức được trước đây. Chia sẻ nỗi lòng buồn đau và lắng nghe lại những điều ấy tưởng chừng như thật khó, nhưng lại vô cùng đơn giản, mà mang lại cả vạn vì sao tu tưởng đẹp. Đâu cần những điều cầu kì, chỉ “ cần mỗi buổi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi họ thích ăn bắp rang không.” ( Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ - Nguyễn Ngọc Thuẩn )
CRE : Nguyễn Ý Nhi - In4: Tomioka Nhi
Bình luận (0)