Tết Trung Thu, chưa bao giờ và chưa bao giờ mình cảm nhận được cái cảm giác ấy . Khi mình thấy cuộc thi này mình còn nghĩ là sẽ tự nghĩ ra một câu chuyện để đăng nhưng... mình không muốn vậy cho nên mình sẽ viết bài này như một lời tâm sự với bản thân.Từ nhỏ cho tới lớn cái cảm giác phá cỗ mình không biết là nó ra sao , hạnh phúc như thế nào. Mình chỉ xem qua phim , qua mạng mà thôi. Nhìn thì cũng thích đấy nhưng mà hoàn cảnh gia đình không cho phép. Có thể rằng cậu sẽ nghĩ rằng một cái bánh trung thu thì thể nào mà chẳng mua được.Nhưng .... Cậu biết không ba mẹ mình chưa bao giờ mua bánh trung thu cả vì nhà mình nuôi bốn chị em ăn học nên ba mẹ rất vất vả . Mình hiểu và mình chưa bao giờ đòi hỏi, mình chỉ cảm thấy thương hai em của mình thôi. Hai em nó còn nhỏ, khi mà mình nhìn thấy hai em ấy nhìn các bạn có ba mẹ mua đồ trung thu cho mình chưa bao giờ không rơi lệ cả. Mình không khóc trước mặt ai hết đặc biệt là ba mẹ của mình. Hôm nay là ngày Trung Thu ngày mà  trẻ em mong đợi nhất và cùng là ngày mà mình không muốn đến vì... ngày này cứ đến là lại một đêm suy nghĩ. Ngày này, cảm giác này, chính là nó- luôn mang muộn phiền đến đây, mãi không dời. Dù cho là 10 năm hay 20 năm đi nữa mình sẽ không bao giờ quên được nó. Cái cảm giác muốn một lần được cùng gia đình chuẩn bị mọi thứ cho dịp Trung Thu,muốn cùng nhau phá cỗ,muốn được cắt bánh,muốn được rước đèn đi chơi cùng bạn bè,muốn được có chiếc đèn ông sao chạy quanh xóm vui đùa với nhau. Nhưng mình buộc phải chấp nhận thôi. Nhiều khi có muốn nghĩ đến đâu chỉ là do mọi thứ xung quanh mình làm mình mệt mỏi hơn mà thôi,những lúc như thế này mình chỉ muốn cùng ai đó tâm sự mà thôi. Vả lại bản thân lại không có lấy một người bạn thân. Hết hôm nay là ngày mai lại trời lại tươi sáng ấy mà,mặt trời sẽ lại mọc thôi. Người ta nói rất đúng "người mà chịu nhiều tổn thương nhất chính là người mạnh mẽ nhất" .Nhiều lúc tủi thân lắm chứ nhưng mình luôn tự nhủ với bản thân "cậu à, cậu thấy không? Họ còn không cả đủ mặc, không được đi học đàng hoàng, không có chỗ ở" . Hà tất gì mà bản thân mình lại cứ phải nghĩ như vậy. An nhiên vậy thôi , nay mình cũng lên 12 rồi, học hết năm nay cũng là hết 12 năm mình lớn lên bằng mồ hôi, nước mắt của ba mẹ mình. Ba mẹ mình nói sẽ nuôi mình hết đại học nhưng mà... cậu biết không nhà mình đã có chị đầu của mình đi học đại học rồi. Nên bản thân mình sẽ không đi, không muốn làm gánh nặng cho ba mẹ nữa. Vì hoàn cảnh nên mình sẽ tự đi làm sau năm nay dù có đỗ đại học đi nữa . Mình chỉ muốn được giúp ba mẹ một phần nào thôi. Có nhiều lần mình đã tự hứa mình sẽ không yêu bất kì ai. Thật nực cười nhỉ? Mình cũng hiểu sao mình lại nghĩ như vậy nữa có thể là vì ba mẹ mình,vì em mình hay là vì bản thân mình. Cuộc sống này là như vậy. Ai trong mỗi chúng ta đều có những câu chuyện ,những lo âu và nỗi khổ riêng. Nhưng sau mỗi lần ta bị vấp ngã ta lại mạnh mẽ hơn rất nhiều lần.