Tình dậy trong đêm Giáng sinh, tôi thấy mình đang ở một xứ sở xa lạ. Xung quanh không một bóng người. Chỉ có một biển tuyết trắng với cái rét đang ngấm dần vào cơ thể. Đột nhiên, một luồng gió lạnh thổi qua, làm tôi rùng mình. Tôi nhìn về phía trước và thấy một ngôi nhà nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ. Tôi quyết định tiến lại gần, hi vọng sẽ tìm được ai đó để hỏi đường, nhưng khi bước đến gần, tôi nghe thấy tiếng cười vọng ra từ trong nhà, một tiếng cười quen thuộc như thể ai đó đang đợi tôi.

Nhưng lạ thay, khi tôi gõ cửa, chẳng có ai trả lời. Tôi đứng lặng một lúc, tự hỏi liệu có phải mình đang mơ. Cả không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng tuyết rơi lạo xạo dưới chân. Quyết định không bỏ cuộc, tôi thử mở cửa. Cánh cửa gỗ cũ kĩ cọt kẹt một tiếng rồi tự động mở ra. Tôi bước vào trong, và ngay lập tức, tôi cảm nhận được một hơi ấm kỳ lạ bao phủ lấy mình.

Bên trong ngôi nhà, mọi thứ đều mang vẻ cổ kính, nhưng lại được trang hoàng lộng lẫy như một ngôi nhà Giáng sinh trong mơ. Những cây thông Noel được trang trí với đèn nhấp nháy, những chiếc tất lớn được treo bên lò sưởi, và một chiếc bánh quy hình ngôi sao nằm trên chiếc bàn gỗ, thơm nức mùi quế và bơ. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất là ánh sáng kỳ lạ từ một chiếc gương lớn treo trên tường đối diện. Nó không phản chiếu hình ảnh của tôi, mà là một cảnh tượng kỳ bí: một ngôi làng nhỏ xinh xắn được bao phủ bởi tuyết, giống hệt nơi tôi đang đứng, nhưng có vẻ như không có ai sống ở đó.

Bất ngờ, tiếng cười lần nữa vang lên từ phía sau. Tôi quay lại, và một bà lão với mái tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền hậu xuất hiện, mỉm cười nhìn tôi. "Chào cháu," bà nói với giọng ấm áp. "Cháu đã đến đúng lúc. Đêm Giáng sinh luôn mang theo những điều kỳ diệu, nhưng chỉ những ai thật sự tin tưởng vào phép màu mới có thể thấy được chúng."

Tôi vẫn chưa hiểu gì, nhưng đôi mắt bà lão đầy sự an yên khiến tôi cảm thấy không còn sợ hãi. Bà khẽ vẫy tay, bảo tôi ngồi xuống. "Cháu có muốn biết câu chuyện về món quà Giáng sinh đặc biệt không?"

Tôi gật đầu, không biết chuyện gì sẽ đến tiếp theo. Và khi bà lão bắt đầu kể, những hình ảnh lạ kỳ trong chiếc gương càng trở nên sống động hơn, như thể chính tôi là nhân vật trong câu chuyện của bà. Câu chuyện ấy không chỉ nói về những món quà vật chất, mà còn là những món quà tinh thần – những điều mà chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim...