Ví cuộc đời như con đường, không phải con đường nào cũng bằng phẳng. Ví cuộc đời như đại dương, không phải mặt biển nào cũng lặng sóng. Đời người cũng như vạn vật, không ngừng biến đổi. "Thỉnh thoảng cuộc sống rất suôn sẻ, trơn tru. Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gặp chuyện không may. Điều quan trọng là biết đảo ngược tình thế, biến khó khăn trở thành cơ hội."


Cuộc đời là thế, những điều dù muốn hay không muốn vẫn luôn xảy đến với chúng ta. Có đôi khi những điều may mắn cứ đến như một phép màu, cũng có lúc giản đơn chỉ là theo ý nguyện. Một ngày thức giấc, người bạn đã lâu không gặp đến chơi, ba mẹ cho thêm tiền để tiêu vặt, đến trường được điểm tốt, được cô giáo tuyên dương. Một ngày đối với một học sinh chỉ có vài điều ấy thôi đã tính là may mắn, trơn tru. Những người lớn cũng tương tự, họ được đồng nghiệp khen có bộ quần áo đẹp hay được sếp khen vì làm việc hiệu quả. Một người mẹ thấy hãnh diện vì con mình được điểm tốt. Một người ba hạnh phúc vì con trai đã biết gọi tiếng "ba" đầu tiên. Những điều nho nhỏ ấy thôi là niềm vui của cả một ngày dài, những ngày nối nhau với những hân hoan be bé ấy chính là cuộc sống trơn tru mà ai cũng hằng mong muốn. 


Thật tiếc rằng, không phải cuộc đời lúc nào cũng luôn ngập tràn nắng ấm. Như con đường gập ghềnh khó đi, như mặt biển dâng lên từng đợt sóng trong cơn bão tố. Như câu thành ngữ xưa cha ông hay nói "sông có khúc, người có lúc" nên sống trên đời ai cũng phải nếm trải những thử thách chông gai. Đặc biệt trong bối cảnh hiện nay, thế giới đang phải đối diện với một ôn dịch quá khủng khiếp đã lấy đi rất nhiều sinh mạng. Cuộc sống con người ở nhiều nơi gặp khó khăn, họ sống trong nỗi sợ hãi lo âu về bệnh dịch, về cơm áo. Đại dịch cô vít 19, một cơn đại dịch mà có nằm mơ nhiều người cũng không thể tưởng tượng nổi vì sao nó lại có sức tàn phá khủng khiếp đến như thế. Đây chính là một thách thức lớn đặt ra cho cả loài người chứ không phải riêng ai, không phải một hay vài quốc gia nào đó. Khó khăn trước mắt còn nhiều, mỗi cá nhân cần phải hợp lực cùng giúp đỡ nhau vượt qua cơn họa nạn. Chưa nói ở đâu thật xa xôi, bên kia bán cầu hay một nước nào đó đang chịu ảnh hưởng của đại dịch, chính miền Nam ruột thịt của chúng ta cũng đang gồng mình chống chọi với con virus chết người. Từng chuyến xe tình thương gửi thức ăn chạy vào miền Nam, rất nhiều đồng bào trong và ngoài nước đã quyên góp tiền để ủng hộ. Những nhà hảo tâm trong vùng dịch cũng phát cơm miễn phí cho người dân. Rồi những y bác sĩ tuyến đầu ngày đêm làm việc, những chiến sĩ công an hành động vì nhân dân. Tất cả đều mong rằng những thử thách lớn lao ấy, cùng nhau ta có thể vượt qua. 


Nhưng điều quan trọng nhất trong khó khăn chính là phải biết "biến khó khăn trở thành cơ hội". Còn nhớ một nhà phát minh nào đó ở Nhật Bản đã từng ép bản thân suýt chết chìm hàng trăm lần chỉ để tạo áp lực buộc bản thân phải nghĩ ra những phát minh mới lạ, có ích cho cộng đồng. Tục ngữ ta cũng có một câu rất hay "cái khó ló cái khôn". Khi thách thức đặt ra càng lớn, chúng ta càng có quyền tin rằng giới hạn của con người đang được đột phá để vượt qua, đó là lý do vì sao đôi chân luôn rắn chắc hơn khi đi trên những con đường gập ghềnh và con người ta luôn mạnh mẽ hơn sau những lần đập vỡ chông gai. Vì khó khăn trong săn bắn, trồng trọt, loài người cổ đại đã sáng tạo ra đồ sắt. Vì không đáp ứng được nhu cầu, con người hiện đại đã tạo ra máy móc. Vì phải vượt biển để sinh tồn, con tàu ra đời, người phương Tây nghĩ ra lịch phương tây. Vì những dịch bệnh chết chóc do vi trùng gây nên, nhà khoa học vĩ đại người Anh đã tạo ra kháng sinh Penicillin - loại thần dược đã cứu vớt trăm ngàn người khỏi bệnh dịch. Trước đây trăm ngàn năm, có ai ngờ loài sinh vật nhỏ bé như con người có thể xây dựng được một nền văn minh như hiện nay. Chúng ta sẽ có nền văn minh như thế này ư, nếu thiên nhiên ưu ái cho con người sinh sống, không bão tố hay nắng gắt, không sóng thần hay núi lửa phun trào? Không, tất cả những gì loài người có được như hôm nay, phát triển tới tận hôm nay cũng là nhờ một phần những thách thức mà có được. Khó khăn ấy nhắc nhở con người phải mạnh mẽ, phải đoàn kết, phải tiến lên. Lúc xem thời sự về lũ lụt ở miền trung, mẹ em đã từng nói một câu khiến em nhớ mãi: "Có chuyện mới thấy dân ta thương nhau thật." Đúng vậy, trong đại dịch, trong hoạn nạn, ta mới thấy tình người được khắc sâu sắc đến nhường nào, mới cảm động và thấm thía nó ra sao. Khó khăn ấy đã khiến ta đoàn kết hơn bao giờ hết và ta có quyền tin rằng chúng ta rồi sẽ vượt qua được tất cả, tiến lên trong tương lai, biến khó khăn trở thành cơ hội. Biết đâu đó rồi một ngày vì đại dịch này mà nhân loại có nhiều bước tiến, những bộ óc vĩ đại có thêm những ý tưởng vĩ đại. Đặc biệt chí ít thứ ta thấy quý giá ở đây là tình đoàn kết giữa đồng bào với nhau, giữa các quốc gia trên thế giới. Đó chẳng phải cũng là một cơ hội để gắn kết rồi đấy ư? Dẫu cho cơ hội đó nảy mầm từ trong thách thức. 


Mỗi cá nhân, mỗi một người đều cần phải nỗ lực hết mình để phá vỡ những rào gai trên đường đời của chính mình. Phải ý thức được rằng những ai chùn bước trước chông gai, chịu thua hiện thực, không chịu nỗ lực sẽ mãi mãi đứng đó, tụt về phía sau giữa thế giới không ngừng biến đổi. Vẫn biết không phải tất cả khó khăn trong đời đều có thể vượt qua nhưng ít nhất dù cuộc đời có nhiều bão táp phong ba đến mức nào cũng hãy dũng cảm tiến về phía trước. Đặc biệt trong bối cảnh hiện nay, khó khăn chung còn trước mắt, mỗi một hành động giúp ích hay đơn giản chỉ là chấp hành đúng của chúng ta đều trở thành quý giá hơn bao giờ hết. Đi từ vùng dịch về về tự cách ly tại nhà, đến nơi đông người đeo khẩu trang và sử dụng nước sát khuẩn. Rồi đại dịch Cô vít cũng sẽ được đẩy lui. Mỗi người cố gắng làm một ít, không có gian nan nào có thể cản bước chúng ta. "Thỉnh thoảng cuộc sống rất suôn sẻ, trơn tru. Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gặp chuyện không may." Nhưng chúng ta hãy tin rằng, cố gắng hành động vì một niềm tin rằng ta sẽ "đảo ngược tình thế, biến khó khăn trở thành cơ hội."