1. Có bao nhiêu cái đầu thì có bấy nhiêu cách nghĩ, có bao nhiêu trái tim thì có bấy nhiêu cách để yêu thương".- cách trao đi yêu thương
2. Sổ tay giáo dục gia đình Nhật Bản cho rằng: Tình yêu nếu không được dạy trong gia đình thì việc học nó ở bên ngoài là điều rất khó khăn.Em đồng ý với ý kiến đó.Nhớ lại câu nói đó em lại nhớ lại kỉ niệm khó quên cùng với gia đình.
bài làm
Em có một gia đình luôn thương yêu em nhưng em chưa từng trân trọng mà coi những thứ đó giống như một điều hiển nhiên, giống như vốn đã là phải thế cho đến khi em bước vào lớp 10, đó mãi là hồi ức, là kỉ niệm đáng nhớ nhất, ghim sâu vào trong tâm trí em. Thật ra nhà em vốn dĩ cũng không giàu, ba mẹ cũng chỉ là những người làm nông bình thường nhưng ba mẹ vẫn luôn gồng mình cố gắng để em có được những thứ như bạn bè trang lứa,để em không thua kém,để em nhận được tình cảm trọn vẹn nhất Hôm đó là ngày thi tuyển sinh vào 10, mỗi học sinh đều có hai sự lựa chọn: Một là học ở trường huyện, hai là đăng kí thi vào trường chuyên. Nhưng mà nhà em rất xa trường chuyên, phải đến gần 100km. Còn trường huyện thì ở rất gần nhà em. Em thật ra lại không thích học trường huyện, em thích học trường chuyên. Vì em tin đây sẽ là môi trường tốt nhất ,sẽ là nơi tốt nhất để em học tập và phát triển và đó cũng là ước muốn từ lâu của em.Thể rồi em chạy lon ton về nhà,mở cửa thấy ba mẹ cũng đang ngồi trong, em nói như reo: "Mẹ ơi, trường có hai nguyện vọng, trường chuyên hoặc trường huyện nhưng con thích đi học trường chuyên hơn.Con thấy môi trường học ở đó tốt hơn.Mẹ cho con đi nhé?" Thế nhưng trái với suy nghĩ của em, một tiếng "ầm" vang lên. Ba em quát: "Mày học trường huyện, chuyên cái gì mà chuyên" Em nhìn ba,linh cảm của em rất lạ,ba chưa từng quát em lớn như vậy. Em nhìn sang mẹ, mẹ cũng ôm em mà thủ thỉ: "Con à,trường huyện khác gì trường chuyên.Con học ở đây ,ba mẹ cũng dễ bề quản lý,chăm sóc.Hơn nữa con cũng còn nhỏ.Xa như vậy ,lại phải thuê phòng trọ.Thân con gái ở xa như vậy, ba mẹ không yên tâm." Em vẫn lắc mạnh đầu,hôm đó, em khóc, em nói rất nhiều, dù ba mẹ cũng không muốn cho em đi nhưng dưới sự nhỏng nhẽo,đòi cho bằng được rồi lại khóc cả ngày của em.Ba mẹ em cuối cùng cũng đồng ý Sau đó,điểm thi của em cũng không cao lắm nhưng cũng vừa đủ để học trường chuyên. Ngày lên phố, với một đứa từ huyện chưa từng biết phố là gì như em, thì ở trên đó có một cái gì đó rất đặc biệt. Em thật sự rất vui. Ba mẹ dắt em đi tìm phòng và em cũng bắt đầu một cuộc sống tự lập.
Thế nhưng niềm vui lúc ban đầu được thay thế bằng nỗi lo sợ và sự lạnh lùng từ những người xa lạ.Xa ba mẹ ,ở đó gần như chẳng có ai yêu thương em,chẳng có ai quan tâm vì sao em lại ốm đau mà ở nơi đó,gần như mọi thứ đều được quy đổi ra tiền tại thời điểm đó,em mới nhận ra câu nói: " Có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc!\". Thật sự rất đúng đắn.Những ngày tháng đầu tiên xa nhà đấy,thật sự mệt mỏi ,thật sự khó khăn ,thật sự không vui đối với một đứa trẻ chỉ mới 15 tuổi đầu như em Thật ra em cũng có bạn bè ở đó.Nhưng những khó khăn của em, bọn nó cũng không giúp được gì vì bọn nó cũng như em thôi. Lần đầu tiên, trong đầu em vang lên tiếng khóc, ước muốn về nhà trong tâm trí em. Muốn về nhà để được ba mẹ vỗ về, để được ba mẹ thương yêu,có một nơi ấm áp để em về lúc mỏi mệt, có một nơi ấm áp mà nơi đó có người thực sự yêu thương em. Cuối tuần đó, em được ba mẹ gửi tiền để nhờ người thân đưa về thăm nhà. Chưa gì em đã oa oa lên khóc, em không muốn xa nhà. Em muốn ở bên ba mẹ, em muốn được họ yêu thương thế nhưng em chưa kịp mở miệng luyên thuyên về những khó khăn, về chương trình học nặng nề,về áp lực về một mỏi suốt cả những ngày xa ba mẹ thì đã nghe tiếng mẹ em trầm tư. "Không biết con bé Vân có học nổi trường chuyên không anh?" "Anh cũng không biết nữa,mong sao con bé học thật tốt, ít cũng được tờ giấy khen. Không uổng công mình bỏ tiền cho nó đi học."
Lại nghe tiếng mẹ em vọng: "Anh thật là,khi nào cũng tiền.Chỉ cần bé Vân cố gắng là đủ rồi. Lực học của con bé làm sao đua nổi với mấy đứa trên phố được. Chỉ mong con bé ở trên đó một mình không sợ thôi\" "Haha,mẹ nó cứ đùa. Con gái anh á,vừa giỏi vừa siêu. Không có chuyện mới xa nhà có chút mà đã khóc ầm ầm như em đâu. "Bất giác em lau hết nước mắt ,cười rất tươi rồi bước vào. Em từng đọc một bài post trên Fb về ba mẹ trong đó có một câu nói "Bạn mãi mãi sẽ không biết, không có bạn ở nhà. Ba mẹ bạn ăn bữa cơm giản dị đến như nào". Mâm cơm thật sự chẳng có gì ngoài bát dưa muối và cơm.Ba khoác lấy vai em,kéo ra phòng khách. "Ba nói con chứ sao về không báo hả? Ở trường chuyên có vui không Vân? Ở lớp có gì vui không ? Có ai bắt nạt con không?" Bả vai em run lên,dự định muốn xin ba mẹ cho em.vào trường huyện bỗng dưng không dám mở lời.Em gượng ra nụ cười mà em cho là tươi nhất "Vui lắm ba ơi,con nói nhá.Trong lớp chỉ có vài bạn nữ chuyên toán thôi ,nên bọn con được thương lắm luôn á.".Ba lại cười, "giỏi lắm,ba luôn tin con gái ba sẽ làm được,cố lên nhé!" .Ngồi hàn huyên với ba một lúc thì mẹ lại gọi "Vô ăn cơm đi anh Cường, Vân ơi" Khoảnh khắc nhìn thấy bữa cơm đầy thịt,trứng lại có đậu cô ve xào tỏi mà em thích nhất.Khoảnh khắc ấy,thật sự đau lòng,em khóc nghẹn.Mẹ cười cười ,xoa đầu: "Thế nào? Lâu lắm rồi chưa được ăn cơm mẹ nấu chứ gì? Ăn nhiều lên Vân,rồi lên đó học cho tốt nghe chưa?" Em không biết phải nói gì,cũng không muốn nói gì, vì tim em lúc đó đập như loạn nhịp. Em tự hứa với ban thân phải học thật giỏi,không được phụ lòng ba mẹ. Phải thật xứng đáng với ba mẹ,sau này không được để ba mẹ khổ sở như vậy nữa Kỉ niệm về lần về nhà ấy vẫn luôn mãi trong tâm trí của em,đi cùng với tuổi thơ của em. Làm cho em nhớ mãi không quên.Từ lúc đó em vẫn nhớ nhà, vẫn hay khóc nhưng sau đó là những lần mạnh mẽ hơn. Quyết tâm hơn,em nhất định sẽ cố gắng đến cùng ,sẽ thành công. Nhất định sẽ không bỏ cuộc. Vì em có tình yêu của ba mẹ,có một gia đình luôn chờ em về. Cùng với những người thân luôn ủng hộ em, cho em nguồn động lực để tiếp tục học ,tiếp tục cố gắng ,tiếp tục hướng đến tương lai.Để rồi,bất chợt em nhận ra: "Nhà là nơi ấm áp nhất ,là nơi duy nhất để trú ngụ mỗi khi gặp khó khăn,dù bão tác hay mưa giông vẫn luôn có nhà là nơi bảo vệ và cũng là lối duy nhất đi về sau bao nhiêu khó khăn. Nhà là nơi phát triển cả tâm hồn lẫn thể chất,cũng là nơi nhẹ nhàng dạy bảo ta phải làm những điều tốt,những điều hay lẽ phải.Là nơi ta trút đi những gánh nặng của cuộc sống,là nơi để ta tâm sự những vui buồn những nặng nề của gồng quay của cuộc sống.Có lẽ được sinh ra trong vòng tay yêu thương vủa gia đình,được ủng hộ được cạnh kề đã là một loại may mắn mà không phải ai cũng có được.Và để xây dựng ngôi nhà và gia đình ấm áp thì mỗi người có một cách thể hiện riêng .Có câu hát trong bài hát Nơi ấy con tìm về có viết“… Đường tương lai nhiều chông gai và những lúc gian nan làm con ngã quỵ để con nhớ rằng nơi ấy luôn có một góc bình yên luôn có mẹ cha chờ con tìm về”. Và kỉ niệm cùng với gia đình, với góc bình yên ấy luôn là một kỉ niệm đẹp ,chất chứa tình yêu thương,tình cảm mà ta dành cho người thân cũng như người thân dành cho ta.Và em sẽ mãi luôn trân trọng chúng,còn bạn,bạn thì sao? bạn có kỉ niệm đẹp nào với gia đình không,kể cho em biết nhé!
các bạn thấy chưa gia đình là nơi ta có thể nương tựa,dù thế giới có phân biệt hai giàu/nghèo không có điều kiện hay tiền bạc.Nhưng thật may vì ta còn có cha mẹ có được tình yêu thương cũng như câu bé ở trên, cậu ấy biết gia đình bạn ấy không có điều kiện cũng không thể dụng cụ để học.Vì thế chỉ với một chút tình yêu một chút động viên. Trên thế giới nếu tồn tại con người kẹo kiệt thì bên khía cạnh khác còn tồn tại con người biết sẻ chia tình cảm của mình cho người khác cũng như đang bày tỏ cảm súc của mình rằng: chúng ta luôn đứng chung một bầu trời bạn không có gia đình nhưng xunh quanh bạn còn mình còn những người đang dõi theo bạn '' sẽ không một ai bỏ rơi bạn trừ khi bạn bỏ rơi chính mình".
Bình luận (0)