Tôi đã cố gượng lau dòng nước mắt , tôi đã cố làm cho tâm hồn mình được chậm yên, bởi nếu xúc động thêm lần nữa ,tôi sẽ khóc nấc lên mà nói " con yêu người phụ nữ này nhiều lắm "- mẹ của con.
Có ai trong chúng ta mà không coi trọng tình mẫu tử , không ai yêu người phụ nữ đáng kính là mẹ. " Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con" .Ngày xưa và bây giờ, chưa một lần nào tôi nói yêu mẹ cả.. trong lòng tôi luôn có suy nghĩ " ghét " mẹ vì đã đánh ,mắng tôi và không thấu hiểu cho tôi, tôi hay trách bà nhiều lời, tôi hay chê bà có thân hình không đẹp ,...nhưng khi đủ lớn , biết suy nghĩ nhiều hơn tôi mới biết nói tiếng yêu với người khác mà không nói với chính mẹ của mình .
Tôi nhớ lại năm tôi lớp 6 , mẹ chính là người cấm cản tôi đi bồi dưỡng văn , lúc đó tôi ghét mẹ lắm vì đã không cho tôi theo môn học tôi thích và năm ấy viêc thi cử về bộ môn ấy thất bại.Năm lớp 7 tôi khoogn chùn bước, tiếp tục thi lần này mẹ cũng không góp ý và tôi được giải Huyện.. năm đó cũng là năm đầu tiên tôi dám đứng trên sân khấu nhờ sự động viên của mẹ mình.Năm lớp 8 vẫn là giải huyện và nhất cụm,tôi vui lắm nhìn ánh mắt của bà mà tôi còn vui hơn thế, năm ấy mẹ tôi ủng hộ tôi theo ca hát hết mực .Năm lớp 9 vẫn là thi huyện nhưng có sự vượt bậc, tôi được đi thi Tỉnh và đạt giải mẹ tôi rát vui.. nhưng có lẽ tôi chưa từng nhắc đến hậu phương vững chắc của mình là gia đình và người phụ nữ ấy, luôn động viên hết mình ,mẹ cũng chẳng học tahy tôi được,. Có lẽ tôi biết ơn lắmm!
Ánh mắt vui cười trong đêm báo điểm ấy, đến nỗi có thể mơ màng thấy một cô tiên trong truyền thuyết, thật là tuyệt trần ! nhưng bản tính cứng cỏi và khắc nghiêm của mẹ sẽ chẳng ai lay đổ được ,tôi biết lỗi vì những lần hay cãi mẹ, tôi cũng thấu hiểu cho sự lo lắng đến sự an nguy của tôi trong tuổi mới lớn.. Thật sự tôi rất biết ơn.
Đứng trước ngưỡng của vào lớp 10 bờ vai này là vững chắc nhất cho tôi dựa vào , là hậu phương cho tôi thẳng tiến...Con yêu và cảm ơn mẹ rất nhiều !
Bình luận (0)