Sau khi đọc xong mảnh giấy, nước mắt em rưng rưng. Em chợt nhận ra rằng mình mắc quá nhiều sai lầm với mẹ. Em cứ tưởng em yêu mẹ nhưng luôn làm cho mẹ phải lo lắng và bất an. Em mới biết rằng trí óc non nớt của em đã mắc phải sai lầm rất lớn. Em cảm thấy rất hối lỗi về những việc làm của mình. Em không thể hiểu được cảm giác của mẹ khi nuôi hai chị em em vất vả đến chừng nào. Khi mẹ mắng hay đánh em vì em đã hư thì em tự ái. Nhưng em có biết rằng mẹ mới là người đau lòng nhất. Chín tháng mười ngày mẹ chăm sóc em, mười năm mẹ lo cho em có cuộc sống đầy đủ mà bây giờ em lại làm mẹ tổn thương rất nhiều. Khi mắng hay đánh em trong lòng mẹ cũng ran rứt lắm chứ. Nhưng vì muốn dạy dỗ em nên mẹ đã kìm chế nỗi đau ấy xuống trong đáy lòng,... Bây giờ em chỉ muốn ôm lấy mẹ và nói thật nhiều câu:" CON YÊU MẸ NHIỀU LẮM !".

CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ĐỌC BÀI CHIA SẺ CỦA MÌNH!