Vì mỗi khi cha mẹ vắng nhà thì bà như người mẹ thứ hai của mình. Bà luôn thay mẹ chăm non mình. Dù đã già nhưng khi cháu nóng bà quạt cho mặc cho cái nóng trong người hay bà nhường những thứ ngon nhất cho chúng ta để bà ăn những thứ ngon ít hơn. Khi mẹ sinh mình ra thì bà ngoại là người chăm sóc mình nhiều nhất. Nay em muốn chia sẻ cho mọi người về bà ngoại của em.

Bà ngoại em là người chăm sóc em nhiều hơn cả. Em vẫn nhớ mãi những kỉ niệm ở bên bà. Cho dù hiện giờ dịch COVID-19 làm cho em cùng tất cả các bạn không về quê thăm bà được những hằng tối em vẫn luôn gọi điện hỏi thăm bà. Ngày sinh em ra trời mưa trắng xóa cả bầu trời, bà ngoại đã đội mưa từ trên quê xuống thành phố ( tức là từ Bắc Giang xuống BV NHI TRUNG ƯƠNG HÀ NỘI) với mong muốn được tận mắt thấy cháu mình lọt lòng. Bà đã mang đồ bồi bổ cho mẹ vì sau khi sinh mẹ rất mệt. Khi em mới được một tuổi rưỡi thì mẹ em phải ôn thi lấy bằng thạc sĩ. Bà ngoại đã trông em cho đến khi mẹ thi xong. Từng lời ru từng câu hát của bà em không bao giò quên được. Bàn tay bà nhẹ nhàng nâng niu ru em ngủ, từng lời nói ấm áp khiến em nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Những ngày nóng, bà em đã thức cả đêm để quạt cho em. Khi phải rời xa em, bà đã lủi thủi trong phòng khóc thầm. Em cảm thấy lòng mình xúc động làm sao!

Em hứa sẽ không bao giờ làm cho bà buồn. Mỗi khi về quê ngoại, em chỉ muốn ôm lấy bà và nói: " Cháu yêu bà nhiều lắm " 

           Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết của mình! Thank you so muchhihi