Trong những ngày mưa và se se lạnh, tôi lại chợt thấy lòng mình lắng xuống, một nỗi buồn nào đó cứ chiếm lấy trái tim tôi. Có lẽ là sự hối tiếc một điều gì đó hoặc là nỗi nhớ đã qua về một người. Tôi nhìn thấy hình ảnh của mình bốn năm trước hồi tôi học lớp năm.Ngày hôm ấy là giờ kiểm tra tập làm văn" Hãy kể về mẹ của em". Tôi được cô đánh giá là viết văn hay.Nhưng các bạn biết không khi nhận được đề bài này thật sự tôi đã lúng túng.Tôi không hiểu vì sao người gần gũi thân thương bên cạnh mình mà tôi lại không có cảm xúc,không biết làm sao để kể về. Tôi viết về mẹ với sự mơ hồ và một khuôn mẫu cô giáo đã dạy " Mẹ em có dáng người cao, đôi mắt bồ câu, lông mày lá liễu..." Tôi không thể nhớ hết tôi đã viết những gì nhưng tôi chắc chắn đó là một bài văn viết không tốt như mọi lần. Kết quả là khi trả bài kiểm tra cô giáo đã nói rằng " Bài kể về mẹ mà em lại làm sơ sài như vậy." Tôi thất vọng về mình, có lẽ tôi chưa thật sự quan tâm đến mẹ. Các bạn có thấy tôi là một đứa con hư không? Bốn năm sau khi tôi của hiện tại đang ngồi đây để viết cho các bạn là thời điểm mẹ tôi vừa bị một căn bệnh quái ác. Đó là căn bệnh có thể cướp đi tính mạng của một người bất cứ lúc nào. Khi nghe tin mẹ tôi bị ung thư tôi đã khóc rất nhiều. Khoảng thời gian ấy là khó khăn nhất đối với tôi và gia đình. Tôi phải làm hết công việc nhà giúp bố, bà nội vào miền Nam với chú còn mẹ lên Hà Nội chữa bệnh. Buổi tối tôi trùm chăn khóc vì thương mẹ, nhớ mẹ và hối hận tại sao mình đã không quan tâm mẹ nhiều hơn. Nhưng mọi chuyện đều có thể tốt đẹp lên khi chúng ta nhìn nó theo chiều hướng tích cực. Tôi không khóc nữa và tự hứa với lòng sẽ mạnh mẽ hơn vì khóc cũng không làm mẹ tôi khỏe hơn, khóc chỉ làm cho bản thân tôi mệt mỏi và làm cho những người xung quanh tôi lo lắng.Tôi cố gắng hoàn thành tốt công việc nhà và duy trì việc học tập của mình. Và điều tốt đẹp cũng đến Tết năm nay mẹ tôi đã chữa khỏi bệnh ,nói là khỏi bệnh thì cũng không đúng lắm. Nhưng việc chữa trị cũng tạm ổn, mẹ được về nhà, mỗi tháng lên bệnh viện khám lại sức khỏe và lấy thuốc. Tôi biết mẹ đã phải trải qua những gì đó là đau đớn, là hóa chất, xạ trị nhưng mẹ vẫn luôn nở nụ cười trên môi, mẹ vẫn luôn lạc quan cứng cỏi. Mái tóc dài của mẹ khi xưa không còn nữa nhưng " Mẹ vẫn là người phụ nữ đẹp nhất trong trái tim con. Mặc kệ người ta nói gì con vẫn luôn tự hào về mẹ." Mẹ tôi một đời gian khổ, vất vả nuôi ba chị em tôi ăn học. Giờ đây mẹ lại mắc căn bệnh hiểm nghèo này. Tôi thấy thương mẹ vô cùng. Chị tôi đi lấy chồng xa mới sinh con đầu lòng, gia đình không yên ấm, mẹ tôi vì thương con nên lại phải vào bế cháu để chị tôi đi làm. Tại sao ông trời lại bất công với một người phụ nữ dành cả thanh xuân vì chồng, vì con? Tại sao ông trời không để tôi gánh khối u đó thay mẹ? Mỗi lần được bố mẹ cho tiền nộp học tôi lại tự nhủ sau này khi lớn lên mình phải kiếm được thật nhiều tiền để trả lại cho bố mẹ. Đó là động lực để tôi cố gắng học tập mỗi ngày. Sắp đến mùng 8 tháng 3 rồi mà tôi vẫn chỉ có thể gặp mẹ qua điện thoại." Con thực sự rất cần mẹ. Mẹ hãy khỏe mạnh và sống mãi bên con, mẹ nhé. Và mẹ à điều này con đã dấu trong tim rất lâu bây giờ mới có dũng khí để nói với mẹ: Có mẹ trong cuộc đời là điều quý giá nhất đối với con." Mẹ tôi là thế đấy. Một người phụ nữ dũng cảm và vĩ đại nhất trong tôi. Mong mọi người hãy yêu thương, quan tâm đến mẹ mình nhiều hơn. Bởi vì thời gian rồi sẽ mang lại sự ly biệt và để lại cho ta sự hối tiếc. Vậy nên nếu yêu một người thì hãy nói ngay cho người ấy biết. Hãy ôm lấy mẹ và nói rằng " Con yêu mẹ nhiều."
Bình luận (0)