Cô giáo – Mẹ Hiền

  Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã bốn năm kể từ ngày em chập chững bước vào ngôi trường Tiểu học Lê Lai thân yêu, giờ đây em đã là một cô bé lớp bốn nhưng những kỉ niệm về những ngày đầu với cô giáo kính yêu mãi không bao giờ em quên.

Khi tiếng trống trường rộn rã làm tan cái nắng hè, những tiếng ve dịu đi cũng là lúc báo hiệu cho mùa thu sang, một năm học mới bắt đầu. Đối với em, một cô bé học trò mới kết thúc bậc học mầm non thì đấy là một khoảng thời gian thật đặc biệt, một mùa thu khai trường đáng nhớ, em sẽ bắt đầu một cấp học mới, một môi trường mới, nơi mà theo lời kể của ba thì em sẽ được học nhiều môn học mới, nhiều thầy cô giáo mới, bạn mới, được học nhiều điều bổ ích. Chỉ nghĩ đến những điều đó thôi, lòng em cũng đã thấy háo hức lạ thường.

Sau những ngày chờ đợi thì ngày khai trường mà em hằng mong mỏi cũng đã đến, em háo hức cùng ba cắp sách đến trường, ngôi trường tiểu học Lê Lai mới tinh trong nắng sớm, những dãy nhà cao tầng, trắng tinh hiện ra trước mắt em, phía trước là một khoảng sân thật rộng, nơi đây sẽ là nơi chúng em được vui đùa thỏa thích sau những giờ học căng thẳng. Lúc này trong sân trường mọi người đi lại tấp nập, các bạn học sinh lớp một đứng nép mình bên người thân, rụt rè, bỡ ngỡ nhìn quanh. Ba đưa em đến cửa lớp, cô Hiền – người sẽ dìu dắt em suốt năm học lớp Một, âu yếm dắt tay em vào và chỉ chổ ngồi cho em.

Ấn tượng ban đầu của em về cô là một cô giáo có dáng người thon thả, mái tóc đen dài ngang vai mượt như tơ và luôn phảng phất hương thơm. Nước da cô trắng hồng trong tà áo dài trắng tinh. Cô có đôi mắt tròn, đen láy như hai hạt nhãn, khuôn mặt cô hiền hậu như chính cái tên của cô vậy.

Khi cô cất giọng lên, ôi giọng nói sao mà nghe quen thuộc với em đến thế! Sau này em mới biết quê hương cô cũng chính là quê ngoại của em. Những ngày đầu đến lớp, chúng em như những chú chim non lần đầu rời tổ, còn bỡ ngỡ, vụng về, có bạn còn òa lên khóc nức nở khi phải xa ba mẹ, cô như một người mẹ hiền ân cần dỗ dành hết bạn này đến bạn khác. Chính sự quan tâm, chăm sóc của cô đã khiến chúng em cảm thấy lớp học ấm áp như chính ngôi nhà của mình vậy. Dần dần các bạn trong lớp cũng quen với bạn mới, trường mới, trở nên vui vẻ, lớp học của chúng em vì thế cũng luôn đầy ắp tiếng cười.

Hàng ngày, cô thường đến lớp rất sớm. Cô hỏi han, nhắc nhở chúng em từ chuyện ăn sáng, chuyện làm bài tập đến chuyện trực nhật, giữ vệ sinh chung. Những giờ giảng bài của cô luôn thu hút sự chú ý của chúng em, tiếng cô giảng bài sao mà êm ái, ngọt ngào đến thế! Bởi thế mà em rất thích những giờ Tiếng Việt để được nghe cô đọc thơ. Cô vừa giảng bài vừa nhắc nhở chúng em học bài. Từng cử chỉ, việc làm của cô đều thể hiện sự quan tâm, tận tình, yêu thương học trò. Cô dạy chúng em cách cầm bút, cách tập viết, tập làm toán, cách tập đọc và cả cách ngồi đúng tư thế. Cô uốn nắn cho chúng em từng li từng tí, giúp chúng em mỗi ngày thêm tiến bộ. Cô đến bên từng bạn, nhắc để quyển vở sao cho thẳng để viết chữ cho đẹp, nhắc ngồi sao cho đúng tư thế để không bị cận hay bị gù. Nhớ ngày đầu đi học, em cầm bút còn vụng về, viết chữ chưa đẹp, cô cầm tay em, hướng dẫn em đưa nét bút sao cho tròn chữ, rồi sao cho có nét thanh nét đậm khác nhau… Dần dần, dưới sự chỉ bảo của cô, em và các bạn đã thành thạo, viết nhanh hơn. Em rất thích học các giờ kể chuyện của cô, trong mỗi câu chuyện, cô cho chúng em đóng kịch để chúng em hiểu ý nghĩa, nhớ lâu và nắm vững nội dung câu chuyện đó.

          Trong giờ học, cô luôn tuyên dương các bạn chăm ngoan, học tốt để khuyến khích chúng em học tập chăm chỉ hơn, những bạn học còn yếu cô luôn dành thời gian để ôn lại bài giúp các bạn. Nhờ sự tận tình chỉ bảo của cô mà các bạn học yếu đã có sự cố gắng từng ngày, dần dần tiến bộ, biết đọc, biết viết thành thạo. Đối với những bạn không chú ý trong giờ học, cô luôn nhắc nhở, động viên. Khi chúng em mắc lỗi, cô rất nghiêm khắc nhưng rồi cô cũng ôn tồn chỉ dạy cho chúng em hiểu và thực hiện tốt nội quy của nhà trường, ánh mắt cô nhẹ nhàng như vừa khẽ nhắc nhở vừa như vỗ về. Em vẫn nhớ như in cái nhìn đầy dịu dàng, ấm áp và bao dung khi ấy của cô. Những giờ nghỉ giải lao cô thường dành thời gian quan tâm giảng giải lại bài cho các bạn học yếu. Lúc rảnh rỗi cô còn chơi đùa với chúng em, lau những giọt mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt hồn nhiên, ngây thơ; vuốt lại mái tóc rối, cột lại từng cái nơ áo, hỏi han chúng em về gia đình, nhờ thế mà chúng em trở nên cởi mở, sẵn sàng chia sẻ cùng cô. Những lúc như vậy, em cảm thấy hình ảnh của cô sao dịu dàng, gần gũi, thân quen quá. Cô như người mẹ hiền ân cần, chăm lo, nhắc nhở chúng em từng bữa ăn, giấc ngủ, dạy cho chúng em những điều hay, lẽ phải, những bài học sâu sắc trong cuộc sống. Nhờ sự dạy bảo của cô mà mỗi chúng em trở nên chăm ngoan hơn, biết yêu thương, đùm bọc nhau, giúp đỡ nhau trong việc học tập cũng như các hoạt động khác, lớp chúng em cũng trở thành tập thể lớp đoàn kết, sôi nổi và đạt nhiều thành tích cao trong học tập cũng như rèn luyện.

          Giờ đây, chúng em đã là những cô cậu học sinh lớp bốn, đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ và hành động của mình. Tuy không còn được học cô nữa nhưng em vẫn nhớ mãi những cử chỉ trìu mến, ân cần, chu đáo của cô. Hình ảnh về cô giáo – người mẹ hiền luôn in đậm trong tâm trí của em. Những bài học đầu tiên mà cô dạy sẽ là hành trang cho em vững bước vào tương lai. Em luôn mãi khắc ghi công ơn dạy dỗ của cô. Em mong cô luôn mạnh khỏe để tiếp tục dìu dắt lớp lớp đàn em thân yêu trên con đường sự nghiệp vinh quang.                                                 

                                                                                                               Nguyễn Ngọc Cẩm Hà