Những chiến sĩ ở tuyến đầu chống dịch
Hiện nay,tình hình dịch bệnh covid 19 vẫn còn đang rất phức tạp.Các chú bộ đội,công an phải ngày mình làm việc ở các chốt kiểm dịch,những y bác sĩ phải tất bật chăm lo cho bệnh nhân ở những bệnh viện.Vào ngày Trung thu,họ vẫn không được cùng gia đình quây quần bên nhau trong ngôi nhà ấm cúng.Chắc hẳn là các chú bộ đội và các bác sĩ rất nhớ gia đình,nhớ người thân,mong đến ngày được đoàn tụ.Nhưng khi cả nước đang gồng mình chống dịch,họ không thể làm lơ.Đối với họ,bây giờ nhân dân cũng giống là những người thân ruột thịt.Có những đêm,bệnh viện không còn giường nằm,các y bác sĩ phải tựa lưng vào nhau,ngủ trên lề đường hay ngủ ngoài hành lang.Trong lòng mỗi người chúng ta,các y bác sĩ,bộ đội bây giờ là chiến sĩ,chốt kiểm dịch,bệnh viện giờ là chiến trường,covid giờ là giặc dữ.Em đã được nghe kể về câu chuyện rất cảm động của một người chiến sĩ làm việc ở tuyến đầu chống dịch.Câu chuyện của người chiến sĩ đó đã khắc sâu vào tim em,làm cho em mãi không bao giờ quên được:
Người chiến sĩ ấy tên là Tuấn, trước đây là một công an. Khi dịch bệnh bùng phát,anh phải tạm xa mẹ để cùng các đồng đội lên đường chống dịch.
Dịch bệnh bùng phát lần thứ tư,anh đã truy vết sáu ổ dịch,xét nghiệm cho hơn 30 bệnh nhân mắc covid 19.Vài ngày một lần,anh dành chút thời gian buổi tối để gọi điện hỏi thăm mẹ.Vào một ngày,anh được thông báo mắc covid.Đến đêm điều trị thứ sáu,bệnh anh trở nặng,khó thở,các bác sĩ cho thở oxy và ra sức cấp cứu...
Vài ngày sau,mẹ anh nhận được tin đứa con duy nhất của mình không còn nữa.Bà đã khóc,khóc rất nhiều.Sáng hôm sau,anh Minh,người đồng nghiệp đến nhà và đưa cho người mẹ một bức thư.Đó là thư của anh Tuấn gửi cho mẹ.Anh Minh nói với người mẹ:
-Bác ạ,trước khi Tuấn qua đời,Tuấn dặn cháu nếu cậu ấy có mệnh hệ gì,thì đưa bức thư này cho bác.
Trong thư,người con trai viết:
"Mẹ ạ!
Khi mẹ đọc bức thư này,con cũng không còn nữa.Nhưng con vẫn rất tự hào vì mình đã góp sức cùng cả nước chống dịch.Các đồng nghiệp của con sẽ thay thế con,đồng tâm hiệp lực để bảo vệ đất nước.Vì thế,mẹ đừng buồn mẹ nhé.Cũng đừng khóc,hãy tự tin lên,mẹ ạ.Dù con chết đi,con ở thế giới bên kia cũng sẽ luôn bên mẹ.Con yêu mẹ!"
Khi nghe xong câu chuyện này,em lặng người đi,không nói một tiếng nào.Em nghĩ thầm:Các y bác sĩ,bộ đội thật vất vả.Cầu mong sao cho dịch bệnh sẽ sớm qua đi.Cả mình nữa,mình cũng nên cố gắng học tập để noi gương những người chiến sĩ!
Các bạn hãy cùng mình cố gắng học tập,thực hiện tốt các quy định phòng chống dịch bệnh,thực hiện tốt 5K để không phụ lòng các chiến sĩ ở tuyến đầu chống dịch nhé!
Kí tên
Nguyễn Ngọc Cẩm Hà
Cấm copy https://olm.vn/media/cke24/plugins/smiley/images/hihi.png" title="hihi" width="32" />
Bình luận (0)