trên cuộc sống này,có bao sống gió chông gai, nếu ta không vững vàng vượt qua, ta mãi mãi sẽ không bao giờ trưởng thành, sẽ dễ bị quật ngã, đừng nghĩ ở đâu xa, những người có nghị lực phi thường, mà hãy nhìn lại bạn. Tại sao tôi lại nói vậy, chẳng qua các bạn không để ý thôi, hãy nhìn đi, đây có phải các bạn không:
- Mẹ ơi, giặt hộ con cái áo đồng phục, mai con chào cờ rồi.
- mẹ ơi, phòng con bẩn quá, mẹ dọn cho con đi
( đây là mình lấy ví dụ thôi nhé)
Những rặng san hô đó cũng giống như các bạn, nếu chúng ta không thoát khỏi vỏ bọc, không chịu vươn lên, thì có đủ sức mạnh để sống trong cuộc đời này không? Ta phải vươn ra khỏi vỏ bọc của chính chúng ta, tự lập và đứng vững trên chính đôi chân chúng ta, bắt đầu từ những việc nhỏ, rồi sau này thành quen, Đơn giản lắm, từ việc ít chút thời gian chơi, giúp mẹ rửa bát, quét nhà là chúng ta đã tự lập hơn, hay tự nghĩ 1 chút để giải bài tập của chính mình thôi. Từ những việc tưởng chừng đơn giản, nhưng đã khiến chúng ta tự lập, đúng không. tôi có 1 câu chuyện đây:
Ngày xửa ngày xưa có 2 cái cây đại thụ rất cao lớn, rễ cây đâm sâu vào lòng đất rất chắc chắn và vô cùng xanh tốt. Bỗng một hôm từ trong lòng đất xuất hiệt một cái chồi non mới nhô ra.
Hóa ra là cây bố và cây mẹ đã sinh được một cây con. Nhìn chồi non vừa mới mọc ấy, cây bố và cây mẹ hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ chồi non khỏi mưa to gió lớn cũng như ánh nắng gay gắt của mặt trời, nhất định phải để cho chồi non được lớn lên trong vòng tay yêu thương của mình. Và rồi cây bố cứ vậy che mưa gió cho chồi non, mặc cho bản thân bị gió thổi, bị mưa ướt tả tơi cũng không chịu để cho chồi non phải chiến đấu với mưa gió. Còn cây mẹ thì lấy thân mình ra để che nắng cho chồi non, dù cho bản thân có bị phơi nắng đến mức hoa mắt chóng mặt, mồ hôi ướt đẫm, cũng không để cho chồi non bị một ít nắng chiếu vào. Dưới sự che chở chu đáo ấy của cây bố và cây mẹ, chồi non đã sống những tháng ngày vô tư vô lo và hạnh phúc với điều đó.

Thời gian cứ thế trôi đi, cuối cùng phiền muộn cũng tìm đến với chồi non. Cái chồi cây ngay bên cạnh kia, mặc dù không có bố mẹ chăm sóc nhưng đã mọc lên rất cao lớn, thân cây cũng mọc ra rất nhiều cành lá sum suê. Trong khi đó chồi non được bố mẹ bảo vệ lại mãi không lớn được, thân cây vừa thaaso vừa bé, cũng chẳng có mấy cành lá đâm ra. Cây bố và cây mẹ nhìn thấy đứa con của mình mãi không lớn được thì vô cùng khó hiểu.
Một ngày nọ, có bác nông dân cùng con trai tới ngồi nghỉ dưới gốc cây bố và cây mẹ, nhìn thấy chồi cây còi cọc kia liên nói: “Con à, con xem này, Chồi cây không tắm nắng, không gặp mưa gặp gió thì không thể lớn được đâu. Cho nên con cũng cần phải học cách tự lập, không thể cứ mãi dựa dẫm vào bố mẹ được!”. Lúc này cây bố và cây mẹ mới ngộ ra rằng chính tình yêu mù quáng của mình đã khiến cho chồi con mãi không thể lớn được.
Bình luận (0)