Suy nghĩ như trên, theo em, rất đúng. Vì có nhiều người,  không làm quen với khó khăn, rồi khi khó khăn xảy đến, họ vẫn không nghĩ được cách nào để biến cái rủi thành cái may. Họ ngửa mặt lên trời mà than: " Trời ơi, sao chuyện này xảy ra với tôi?!",... . Đại loại là vậy. Nhưng hãy nhìn bà Helen Keller, xem bà đã khổ sở thế nào? Nhưng rồi bà đứng dậy, kiên quyết không lùi bước, rồi cuối cùng người ta còn chế nhạo bà nữa hay không? Hay là bà trở thành người được người khác nhìn lên ngưỡng mộ? Trời ơi, khi ở dưới đáy sâu của vực thẳm gồ ghề, mấp mô, bạn sợ rằng những tảng đá kia sẽ rơi vào mặt bạn, rơi trúng đấu bạn ư? Đương nhiên là không. Bạn suy nghĩ tích cực lên chút nào. Đúng rồi! Bạn sẽ bán vào chỗ gồ ghề để trèo lên. Chắc là vậy.  Nhỡ đâu bạn bám không chắc và rơi thì sao? thì bây giờ bạn chọn chết với nghị lực bùng cháy, hay là chết với nỗi hèn mọn trong tim? Bạn hãy trả lời tôi một câu chính xác và rõ ràng: " Tất nhiên là với nghị lực bùng cháy!". Bạn có thể biến lo sợ thành ghị lực, thì cũng thể biến thất bại thành thành công! Bạn nên nhớ, bạn là một con người phi thường đang chiến đấu khốc liệt với lo sợ, bạn có một món tài sản mà, bất cứ ai trên thế giới này đều không có, đó chính là bạn. Và khi em đọc được bài văn này, em thấy mình thật là đáng trách. Đôi khi, em cảm thấy tức giận, lo lắng, chứ không bình tĩnh để giải quyết vấn đề nan giải. Ví dụ như có bạn học dốt nhìn bài em, em đã không kìm được tức giận. Nhưng chợt nghĩ ra, chỉ cần che bài đi là được mà! Lúc nóng nảy, theo em, là một con quỷ dữ rình rập, sơ xảy một chút thôi là nó sẽ nhảy xồ ra, ám ảnh, ăn dần vào con tim. Còn những lúc bình tĩnh thì sao? theo em, lúc bình tĩnh được ví như là một người bạn đường giúp em bước trên con đường thành công nhẹ nhàng hơn. Em mong rằng, mọi người ở đây sẽ giải quyết được vấn đề của mình bằng sự bình tĩnh, quyết tâm và tràn trề hi vọng. Để mỗi bước chân trên con đường đều là những bài học thật đáng quý