1. Nhân vật làm "điều phi thường" trong bức ảnh trên là ai? 

=.> Đó là anh thanh niên Nguyễn Ngọc Mạnh - anh thanh niên hiền lành , dũng cảm vượt qua mọi sợ hãi , nguy hiểm để cứu sống đứa bé rơi tự do từ tầng 12 của 1 tòa nhà trung cư.

2.                                                                                        BÀI LÀM

       ''Superhero''- cái biệt danh thật dễ thương của một anh hùng Việt Nam Nguyễn Ngọc Mạnh , cái tên đã được tờ báo quốc tế đưa lên trang chính vào ngày 28/2 . Thật đáng tự hào biết bao khi tôi được sống , được mang dòng máu của người Việt Nam - nơi sinh ra những người anh hùng như anh Nuyễn Ngọc Mạnh - cứu đứa bé chỉ có 2-3 tuổi thôi từ tay thần chết trở về . Qua câu chuyễn này , tôi đã thấy những điều phi thường đến từ những con người rất bình thường , những con người có tấm lòng vô cùng cao cả. Anh Nguyễn Ngọc Mạnh , một con người tạo cảm hứng.

         '' Cuộc sống đâu lường trước điều gì '' đúng vậy đâu ai có thể lường trước được cô bé  3 tuổi - cái tuổi cần sự chú tâm để ý nhất của cha mẹ lại đang treo mình lơ lửng trên cái lan can ỏng manh ấy . Những tiếng kêu thất thanh của người từ tòa nhà đối diện , những cái hét rát cổ của cô gái khi đứng trên tòa nhà khác mà bất lực khì chẳng thể bay sang cứu đứa trẻ , thật đau lòng biết bao . Khi tôi đang xem các kênh thông tin mạng thấy hình ảnh cô bé ấy cùng với những tiếng kêu , tôi thực sự sợ hãi . Sợ khi mình vừa chứng kiến cảnh đứa bé rơi , sợ vì ám ảnh . Tôi ước giá như lúc ấy , tôi có thể bay như 1 bà tiên hóa phép màu để cho em có người kéo lên an toàn nhưng tôi chẳng làm dược gì cả, chỉ nằm xem đoạn video mà mong ước những điều khá viển vông . Thật bất ngờ chỉ ngay ngày hôm sau , các kênh thông tin báo mạng đưa lên hình ảnh anh Nguyễn Ngọc Mạnh - người đàn ông vừa kịp thời đứng dưới để đỡ cháu bé . Tôi không khỏi giấu được bất ngờ và vui mừng vì cháu bé đã được cứu sống , từ 1 '' siêu anh hùng''  đời thường . Anh đã nghe thấy tiếng la hét lớn từ trên căn nhà và theo phản xạ tự nhiên anh đã ngó lên xem thì đã thấy 1 bé gái đang đung đưa trên không . Thật sự hốt hoảng , anh mới mau mải trèo lên mái tôn ở dưới chỗ bé đang leo , và tìm 1 tư thế thuận lợi để đỡ bé nhưng do trời Hà Nội hôm đó sương mù nên mái khá trơn khiến anh ngã khụy xuống và khi a ngó lên thì em bé đang rơi tự do và dang tay ra để đỡ bé , do tầm với quá xa nên a chỉ đỡ được cổ bé . Anh run rẩy bế em xuống và thật sự hối hận khi anh đã không bế được em trọn vẹn trong tay. Tôi thấy sực sự xúc động khi chứng kiến khoảnh khắc ấy , khoảnh khắc sinh tử của một đứa trẻ . Cứ một sinh mạng và dược gọi là một anh hùng khiến ah rất ngại ngùng và ngượng nên anh cũng nói rằng :''Đừng gọi em là anh hùng '' . Thật khiêm tôn và giản dị! Tuy nhiên có một phần cộng đồng mạng khá không hiểu vấn đề và đi lại với mọi chuyện. Họ có quay lại 1 video và nói rằng anh Nguyễn Ngọc Mạnh cũng chẳng có gì to tát. Họ làm vậy để có mục đích gì trong khi thấy đứa trẻ như vậy nhưng lại đứng quay video soi mói người khác mà sao koong chạy ra xem để tìm cách cứu bé . Có lẽ do sự cay ghét , ghen tị khi được tung hô của anh nên mới có những phát ngôn như vậy .

                      Phi thường , anh hùng không phải có gì đó cao sang hơn người , mà chỉ cần có mộ trái tim dungxc cảm , tình yêu mọi người , biết chia sẽ , nỗ lực thì bạn đã là anh hùng của chinhs mình rồi . Thật tự hào về anh