Lê-nin nói: “Không có sách không có tri thức, không có tri thức không có chủ nghĩa cộng sản”. Bác Hồ cũng chỉ rõ về việc học tập: “Học ở đâu? Học ở trường, học ở sách vở, học lẫn nhau và học ở nhân dân…“. Như vậy, sách quan trọng thế nào đối với cuộc sống con người. Có phải vì thế mà M. Go- rơ-ki đã khuyên chúng ta: “Hãy yêu sách, nó là nguồn kiến thức, chỉ có kiến thức mới là con đường sống”.
Sách là một vật dụng con người dùng để ghi chép, lưu giữ và lưu truyền tri thức từ đời này sang đời khác. Hình thức của sách có nhiều thay đổi theo thời gian và sự tiến bộ của nền văn mình. Từ những chữ viết trên vách đá, trên mai rùa, xương thú, vải, gỗ cho đến in trên giấy và mã hóa trên bộ nhớ điện tử, các hình thức của sách thực sự ngày một nhẹ nhàng, tinh gọn và lưu giữ an toàn hơn. Sách điện tử chính là hình thức sách của tương lai.
Lời khuyên của M.Go-rơ-ki thật chân thành và đúng đắn. Đó thực sự là một sự đề cao vai trò và ý nghĩa của sách đối với đời sống và sự tiến bộ của nhân loại.
Nhân dân ta thường nói: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Hẳn là M. Go-rơ-ki đã đọc nhiều sách và suy ngẫm nhiều trên những cuốn sách thì mới đúc kết thành một chân lí: sách là nguồn kiến thức. Đúng như vậy. Sách đã tổng kết trong đó biết bao kiến thức của con người từ khoa học xã hội và nhân văn, từ lịch sử, địa lí, cho đến văn học nghệ thuật…
Hãy yêu sách bởi sách tái hiện cuộc sống đa dạng và phong phú của con người trên mọi miền của trái đất qua những thăng trầm, biến động của lịch sử, nói lên mơ ước, khát vọng của nhân loại qua các thời đại. “Như những con chim kì diệu trong truyện cổ tích, sách ca hát về cuộc sống đa dạng và phong phú như thế nào, con người táo bạo như thế nào trong khát vọng đạt tới cái thiện và cái đẹp” (M. Go-rơ-ki).
Một em bé bán diêm đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa cùng với những mộng tưởng đẹp đẽ diệu kì khi em bé bay lên cùng người bà thân yêu đến cái thế giới hạnh phúc nhất của tuổi thơ trong trắng. Một cụ già Bơ-men đã đổi mạng sống của mình để cứu sống một cô gái và để lại cho đời một kiệt tác của lòng nhân ái: chiếc lá cuối cùng. Một lão Hạc thà ăn bả chó để chết vật vã, đau đớn chứ không bán đi một sào đất của đứa con trai… Một giây phút sung sướng cực điểm khi được ngồi trong lòng mẹ sau bao ngày tháng chờ đợi, một cảm xúc mới lạ dâng lên trong ngày tựu trường đầu tiên của đời học trò, và cả cái tư thế hiên ngang đường hoàng trong tù ngục của các nhà chí sĩ yêu nước…
Bình luận (0)