Thượng đế ban cho chúng ta một trái tim không chỉ để bơm máu nuôi sống cơ thể, mà còn để quan tâm và chia sẻ, để cảm thông và tha thứ, để để thắp lên niềm tin và hy vọng, và quan trọng nhất, là để yêu thương. Tình yêu thương có thể sưởi ấm trái tim con người và đem đến ý nghĩa cho cuộc sống, nhưng điều quan trọng là ta có mở rộng lòng mình và chấp nhận những thử thách trước khi chạm đến ngưỡng cửa của yêu thương hay không. Trong tác phẩm "Truyện con mèo dạy hải âu bay" của nhà văn Luis Seulveda, con mèo mun Zorba đã nói với con hải âu nhỏ Lucky mà nó nhận nuôi dưỡng:" Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương một ai đó khác mình thật sự rất khó khăn, vat con đã giúp chúng ta làm được điều đó." Biết vượt lên cái tôi của mình mà hoà nhập, tạo nên một môi trường trong sáng và lành mạnh là điều quan trọng nhất để có thể xây dựng tình yêu thương giữa con người với con người.

     Câu nói của mèo Zorba thật đáng để ta suy ngẫm. Nó nói lên một tâm lí phổ biến ở con người: ta thường tôn trọng và yêu thương những người giống mình hơn là khác mình. Những tâm hồn đồng điệu dễ dàng tìm thấy nhau như hai đầu của hai đầu của thanh nam châm vậy, họ không gặp mấy khó khăn trong việc yêu thương, bởi những điểm chung giúp họ dễ dàng chia sẻ và cởi mở hơn. Nhưng với những người khác mình: khác về ngoại hình, hoàn cảnh, sở thích hay quan điểm , thì riêng việc hiểu nhau cũng đã trở nên khó khăn. Những suy nghĩ trái chiều như hàng rào vô hình ngăn cách sự yêu thương. Nhưng "khó khăn để yêu thương" không có nghĩa là "không thể yêu thương". Bằng chứng là Zorba đã nói "con đã giúp chúng ta làm được điều đó". Zorba đã nuôi dạy và yêu thương Lukcy không chỉ bởi lời hứa danh dự với mẹ cô hải âu nhỏ, mà còn bởi trái tim trái tim nhân hậu và tràn đầy tình cảm chân thành - điều tạo nên mối liên kết đặc biệt giữa Zorba và Lucky - giữa mèo và hải âu - một chuyện có lẽ là không tưởng. Câu chuyện cho ta một cuân lí không thể phủ nhận: Sự chân thành từ con tim sẽ phá vỡ mọi định kiến khác biệt.

     Cuộc sống này thiên biến vạn hoá biết chừng nào! Trong rừng không có hai cái cây nào giống hệt nhau. Trên những cành cây cũng không có chiếc lá nào giống chiếc lá nào. Con người cũng vậy. Mỗi người như một bông  hoa rực rỡ, một vì sao lấp lánh toả sáng riêng theo cách của minh. Sự khác biệt của mỗi người tạo nên bức tranh đa sắc màu của cuộc sống. Có khác biệt, ta mới cần thấu hiểu và yêu thương người khác. Có yêu thương ta mới khám phá được "mật mã" của tâm hồn, mới biết rung cảm và hạnh phúc,  để rồi tiến dần từ phần "con" sang phân "người". Khác biệt tạo cơ hội để ta học tập và phát triển bản thân. Bạn thấy đó, giờ đây người da trắng và người da màu đã cùng chung sống hoà bình với nhau. Họ đã bỏ lại những đau thương của một thời chế độ phân biệt chủng tộc a-pác-thai tàn bạo để cùng chấp nhận những khác biệt về màu da, về chủng tộc, về văn hoá. Bởi họ nhận ra đằng sau những khác biệt, họ có chung một dòng máu đỏ, một trái tim khao khát yêu thương, một ước mơ về cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Và rằng yêu thương người khác mình tuy khó khăn, nhưng tạo ra sự kết nối lớn lao và gắn kết con người với nhau. Sự khác biệt dạy ta cách sống nhân hậu và bao dung.

     Tuổi thơ tôi có những trang cổ tích mộng mơ và đầy tính nhân văn. Chúng đã gieo vài suy nghĩ non nớt của tôi niềm tin vào cuộc sống tươi đẹp vô ngần, tin vào tình người ấm áp tạo nên những điều kì diệu. Và có lẽ để lại ấn tượng sâu đậm nhất với tôi là chuyện Người đẹp và Quái thú li kì đầy lãng mạn. Tuy chỉ được xây dựng bằng trí tượng tượng nhưng ý nghĩa của câu chuyện không thể phủ nhận: Tình yêu thương không có ranh giới. Trong câu chuyện trên, Belle đã không vì ngoại hình ghê gớm của mà ghét bỏ hay xa lánh Quái thú, trái lại tình yêu thương chân thành của cô đã hoá giải được lời nguyền, biến Quái Thú trở lại là chàng hoàng tử cao sang quyền quý và mang   lại cho cô cuộc sống hạnh phúc. Chúng ta yêu thương không chỉ bằng con mắt mà còn bằng cả tâm hồn và trái tim ấm áp. Yêu thương một ngừoi khác mình, không chỉ là khác về ngoại hình, mà còn có thể về hoàn cảnh cuộc sống, về vị thế xã hội. Khổng Tử là một nhà tư tưởng nổi tiếng hơn 2000 năm về trước, ông được nhân dân kính trọng cũng bởi vì ông coi trọng chữ "Nhân"- coi trọng đạo đức và lòng yêu thương con người. Có một lần, từ triều về nhà, nghe tin chuồng ngựa cháy, ông đã hỏi ngay rằng có ai bị thương hay không mà không hỏi gì về chuồng ngựa. Trong khi vào thời đó, một con ngựa có thể đắt gấp mười lần một người nô lệ. Khổng Tử đã thể hiện sự quan tâm lớn nhất của mình, đó là về con người. Ông quan tâm và lo lắng cho người khác dù ông giàu có và học nghèo khổ, dù ông là ông chủ và họ là nô lệ, dù họ và ông là hai tầng lớp xã hội cách biệt. Có thể thấy đạo lí yêu thương con người luôn đúng và tình yêu thương luôn cần thiết ở bất cứ đâu, bất kì thời đại nào.

     Muốn yêu thương một ai đó, trước hết ta cần chấp nhận và tôn trọng những khác biệt của nhau. Có thể điều này với bạn là đúng, nhưng lại sai hoặc không phù hợp với người khác. Trọng truyện "Thầy bói xem voi", mỗi ông thầy bói mù đều không chấp nhận những quan điểm khác mình chỉ vì họ cứ khư khư cho rằng ý kiến của mình là đúng, là chuẩn, và thế là họ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán để tranh cãi xem ai đúng ai sai. Kết cục chẳng ra đâu vào đâu. Nếu như năm người họ cố tìm hiểu xem vì sao lại có sự khác biệt đó, có lẽ họ đã biết được hình dạng thật của con voi ra sao, và có thêm một bài học bề sự tôn trọng người khác. Có nhiều lí do để con người ta khác nhau, vì vậy tình yêu thương chỉ có thể phát triển tốt đẹp khi có một nền tảng "tôn trọng" bền vững.

     Không chỉ dừng lại ở sự tôn trọng, ta còn cần học cách thấu hiểu và cảm thông với người khác. Trong truyện ngắn "Lão Hạc", Nam Cao có viết: "Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi,... toàn những cớ để ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương, không bao giờ ta thương." Quả đúng vậy. Cảm thông là để ta nhận ra những điểm tốt đẹp của người khác, nhận ra những điểm chung quan trọng và xứng đáng để yêu thương hơn là ghét bỏ vì sự khác biệt. Chỉ khi đặt mình vào vị trí của người khác, ta mới hiểu được phần nào suy nghĩ của họ, hành động của họ. Một mối quan hệ mà mọi người cùng thấu hiểu lẫn nhau chắc chắn sẽ phát triển tốt đẹp, gió phần làm cho cuộc sống thêm ý nghĩa. Hãy nhớ rằng tình yêu thật sự không bao giờ chỉ được gói gọn trong một nhóm người chật hẹp, tình yêu đó dành cho muôn vật, muôn loài, dành cho tất cả mọi người, dù là những người giống mình hay khác mình, như nhà thơ Tố Hữu đã rừng viết:

     Có gì đẹp trên đời hơn thế

  Người yêu người, sống để yêu nhau.

     Yêu thương một ai đó là yêu chính bản chất của họ, bằng cách chấp nhận và vượt qua lằn ranh khác biệt để chạm đến ngưỡng cửa yêu thương. Điều đó chưa bao giờ thật dễ dàng song đây không phải là lí do để chúng ta ngừng yêu thương. Hãy rèn tính kiên trì, nhẫn nại và lắng nghe để cùng thấu hiểu và đồng cảm. Sống chậm lại, nghĩ khác đi, và trao đi thật nhiều yêu thương - từ sự chân thành chứ không phải vụ lợi điều gì - như chú mèo Zorba đã dành nó cho cô hải âu nhỏ Lucky. Và rồi bạn cũng sẽ tìm được một khoảng lặng bình yên trong tâm hồn, nhẹ nhàng bồng bềnh như những đám mây trôi tự do tự tại.      Chân thành cảm ơn mọi người đã đọc bài viết này!

                      Shinobu 

          🦋 Kouchou Shinobu 🦋