1. Em đồng ý với quam điểm trên.
2. Thiền sư Thích Nhất Hạnh là một nhà văn, nhà thơ, nhà giáo và cũng là người hoạt động tích cực cho xã hội. Hơn ai hết ông hiểu rõ vai trò to lớn của những người làm nghề giáo mà nói rằng: Thầy cô hạnh phúc sẽ thay đổi cả thế giới. Câu nói trên - đúc rút từ cả cuộc đời tâm huyết với giáo dục của ông - đã khẳng định tầm quan trọng của những người mang trên vai sứ mệnh "trồng người" đối với tương lai của con trẻ- cũng chính là tương lai của xã hội.
"Thầy cô" - chỉ hai tiếng giản dị mà thiêng liêng biết bao. Cha mẹ sinh ra và nuôi nấng ta, thì thầy cô là người uốn nắn tâm hồn và vun xới nhân cách cho con trẻ. Không ai trưởng thành mà không có giáo dục. Và thầy cô chính là "trái tim của hệ thống giáo dục". Họ như những người làm vườn cần mẫn, gieo trồng những hạt giống tri thức để chúng đơm hoa kết trái nơi cuộc đời con người. Vì vậy mà Thủ tướng Phạm Văn Đồng mới có câu nói: Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Dù ở thời đại nào, không ai có thể phủ nhận vai trò của họ trong việc xây dựng cuộc sống phát triển tốt đẹp hơn.
Thầy cô " hạnh phúc " là khi mang trong mình sự tâm huyết, say mê với nghề; yêu thương và khao khát thay đổi học trò của mình trở thành con người có ích cho xã hội. Một người thầy, người cô khi hạnh phúc với sứ mệnh là người dẫn lối học sinh tới chân trời trí thức, sẽ dành trọn tâm huyết cho công việc của mình. Họ sẽ không ngừng học hỏi để trau dồi chính bản thân, để học trò học tập cách sống, cách đối nhân xử thế, trách nhiệm với chính mình và với mọi người. Khi học trò hiểu được tình yêu thương và sự hi sinh của cô thầy, suy nghĩ ắt sẽ thay đổi và trưởng thành hơn. Những người học sinh đó sẽ nhận thức được mình cần làm gì để xây dụng một cuộc sống tốt đẹp cho chính mình cũng như cho mọi người. Họ là một phần của thế giới và góp phần thay đổi chính thế giới ấy bằng những gì mình đã được học, được hiểu, được khai sáng từ những người thầy của mình. Khi đó thầy cô sẽ là người gián tiếp phát triển thế giới bằng tài nguyên con người.
Thế nhưng có lẽ ta không nên hiểu "thế giới" ở đây chỉ là hành tinh nơi ta đang sống. Nó còn là thế giới nội tâm, là nhận thức, tư duy, tình cảm của con người. Thế giới đó thay đổi, trở nên sâu sắc, trưởng thành hơn phụ thuộc một phần vào sự tâm huyết của thầy cô trong quá trình truyền dạy kiến thức. Quá trình tiếp nhận sự giáo dục cũng chính là quá trình nhận thức giá trị của bản thân, những điều đúng đắn mình cần phải làm, những gì sai trái cần phải sửa đổi. Thầy cô là tấm gương để ta soi vào mà chỉnh đốn, để rèn luyện lại chính mình. Vậy ta mới thấy, nghề giáo cao quý không chỉ bởi dẫn lối học trò tới chân trời tri thức, mà còn bởi việc thay đổi nhận thức của con người, hướng họ đến những giá trị tốt đẹp của cuộc sống,
Chín năm học với sau năm chuyển trường, tôi đã gặp và được học tập với rất nhiều thầy cô khác nhau: có người vui tính, có người sôi nổi, có người dịu dàng cũng có người nghiêm khắc. Nhưng trên tất cả họ luôn có một điểm chung, đó là yêu nghề và yêu trò vô cùng. Dù đôi khi vì mệt mỏi với công việc, vì gặp khó khăn trong việc dạy dỗ những học sinh khó bảo mà họ có chút bực dọc, nhưng tôi tin những con người đó, khi đã chọn đứng trên bục giảng để dạy học, luôn ý thức được trách nhiệm của mình mà nỗ lực không ngừng với công việc. Với tư cách là những học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta không nên phó mặc toàn bộ công việc dạy dỗ cho những người thầy, người cô. Cần đề cao việc tự học thì mới có thể kế thừa và phát triển kho tri thức vô tận của nhân loại, có thể hoàn thiện nhân cách - thế giới nội tâm của chính mình và góp phần vào sự phát triển của xã hội. Khi kiến thức có sự trao đổi và học tập, cuộc sống của chúng ta chắc chắn sẽ có sự thay đổi to lớn so với việc tiếp thu mọi thứ một cách thụ động.
Có những người không đứng trên bục giảng, nhưng họ quan tâm và có đóng góp cho sự nghiệp giáo dục, họ cũng xứng đáng được kính trọng và tri ân. Mỗi người chúng ta hãy góp phần tạo điều kiện cho họ hoạt động tốt hơn trong lĩnh vực này. Vì "Thầy cô giáo hạnh phúc- Thế giới sẽ thay đổi". Tình yêu của họ là ngọn nên thắp sáng cả thế gian.
"Gió tháng mười một chạm hơi thở mùa đông
Phố đã lạnh, lòng người thêm lạnh
Nhưng con biết có một miền hơi ấm
Vòng tay người Thầy - nơi tìm về của muôn nẻo yêu thương."
( Lương Đình Khoa )
Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết này !
Shinobu
🦋 Kouchou Shinobu 🦋
Bình luận (0)