Mỗi chúng ta khi còn bé đều được những người bên cạnh yêu thương ,chăm sóc .Nhưng có lẽ sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì ta ,yêu thương ta vô điều kiện thì chỉ duy nhất đó là mẹ .Từ khi còn trong bụng tình yêu ấy đã to lớn đến mức không thể diễn tả bằng lời được rồi.Từ những bước đi chập chững đầu đời,từ những tiếng nói ''ê a'' đầu tiên ,hay là lần đầu tiên dắt tay con vào trường học những người mẹ đó đều mang cho mình những tâm trạng bồi hồi ,lo lắng,... tất cả những cảm xúc đó mãnh liệt hơn ,xúc động hơn khi biết rằng trên đôi vai mình đang gánh vác tương lai của một đứa trẻ.Khi lớn lên ta được ra ngoài thế giới,một thế giới đầy màu sắc nhưng chưa chắc đó là nơi thật sự an toàn ,càng lớn ta càng phải trải qua thật nhiều chuyện .Nhiều khi muốn gục ngã ,muốn khóc,muốn bỏ cuộc nhưng sẽ luôn có một sự cổ vũ từ tận đáy lòng đến từ người mẹ của mình. Mẹ sẽ luôn là người cho ta thấy hình bóng khi nhỏ của mình rồi nhận ra thật bình yên....Mẹ vun vén ,bồi dưỡng cho chúng ta khi còn nhỏ để rồi ớn lên ta sẽ có thể thành công,thành người.chính mẹ đã vất vả xây lên một nền tảng vững chắc nhất để con có đủ hành trang bước vào đời.Vậy nên ta chẳng thể nào rũ bỏ được công sức của họ,không những thế lại còn có thể khẳng định rằng''tương lai của đứa con luôn là công trình của người mẹ''!