Trong cuộc đời, chắc hẳn ai cũng có một người để yêu thương và trân trọng, nhưng có ai từng nghĩ rằng: “Ai là người mình yêu thương nhất và là người để lại cho mình những kỉ niệm không thể xóa nhòa?”. Đối với mỗi người, người đó có thể là bạn thân, là ông bà hay anh, chị, em nhưng với tôi, người tôi luôn yêu và sẽ luôn yêu là Mẹ - người đã cho tôi sự sống. Mẹ tôi tên là Nguyễn Thị Hoa. Mẹ là giáo viên đang dạy tại trường Tiểu học số 2 Bình Châu. Mẹ tôi năm nay gần bốn mươi tuổi. Người ta vẫn nói mẹ trẻ đẹp, nhưng nhiều khi gần gũi, trò chuyện với mẹ, tôi thấy mẹ già đi rất nhiều. Đôi mắt mẹ ấm áp và trìu mến giờ đã xuất hiện những vết chân chim. Trán mẹ nhiều nếp nhăn. Nổi bật nhất trên gương mặt của mẹ là chiếc mũi cao dọc dừa và đôi môi đỏ mọng. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ những nụ hôn ấm áp mà mẹ dành cho tôi khi tôi còn nhỏ. Da mẹ mềm mại, trắng hồng nhưng đã có những vết tàn nhang của tuổi tứ tuần. Trước đây, khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi có mái tóc dài và mềm mượt, mái tóc đen của mẹ giống như một phân khúc của dải Ngân hà, đen bóng. Năm tôi học lớp Năm, mẹ tôi thay đổi kiểu tóc, mẹ cắt đi mái tóc dài và đổi sang tóc xoăn. Mái tóc ngắn màu nâu đỏ xoăn bồng bềnh trên vai có lẽ phù hợp với khuôn mặt trái xoan hơn, nhưng tôi vẫn thích mái tóc dài của cô ấy như xưa. Một lần, tôi bị ốm nặng. Lúc đó mẹ lo lắng lắm, mẹ không ngủ được, cả đêm cứ canh me vì sợ con bị nặng thêm. Nhưng rồi nhờ sự quan tâm chăm sóc của mẹ, tôi đã khỏi bệnh ngay trong buổi sáng hôm đó. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày đầu tiên tôi đến trường. Tối hôm đó, sau khi ăn tối, mẹ tôi mang vào phòng tôi một gói quà rất lớn. Tôi cứ nghĩ rằng mẹ đã mua cho tôi một món đồ chơi hay một bộ lego mà tôi hằng ao ước. Tôi háo hức mở bọc quà, hóa ra trong đó có đầy đủ sách, vở, đồ dùng học tập và có cả chiếc cặp in hình siêu nhân mà tôi rất thích. Bộ đồng phục đã được mẹ làm phẳng phiu. Mọi thứ đã sẵn sàng, em háo hức chờ đến ngày mai - ngày đầu tiên em gấp và được xếp gọn gàng vào lớp Một. Sáng hôm sau, mẹ tôi âu yếm đưa tôi đến trường. Tôi vẫn nhớ cảm giác hồi hộp và sợ hãi khi đó, tôi không biết mình sẽ ra sao và sẽ ra sao nếu không có mẹ ở bên. Rời tay mẹ bước vào cổng trường em thấy bơ vơ, lạc lõng. “Cố gắng lên bạn sẽ quen với cô giáo và các bạn. Mẹ âu yếm ôm tôi: "Con đã lớn rồi, từ hôm nay con là học sinh lớp 1. Con hãy tự tin lên!". Tôi vâng lời mẹ, bước vào lớp. Ngày đó đối với tôi dài lắm, tôi nhớ mẹ vô cùng, chưa bao giờ tôi thấy yêu và cần mẹ hơn lúc này. Đã tám năm kể từ ngày tựu trường nhưng tôi không thể nào quên được hình ảnh thân thương của mẹ và những cảm xúc của tôi trong ngày đáng nhớ ấy. Mẹ đã giúp tôi tự tin và vững bước những bước đầu tiên trên con đường tri thức. Ở trường, mẹ tôi là một giáo viên tận tụy và mẫu mực. Một người lái đò đã đưa bao thế hệ học trò đến với con đường thành công. Đã có lúc, tôi vô lễ với mẹ và tôi nhớ điều đó để không bao giờ tái phạm nữa. Tôi nhớ rất rõ, đó là một ngày mưa, khi tôi còn là học sinh lớp sáu. Tôi đi học về với vẻ mặt buồn bã. Mẹ rất quan tâm, mẹ đặt rất nhiều câu hỏi. Nhưng vì quá tức giận, tôi đã mắng mẹ: “Con ghét mẹ lắm, mẹ đừng nói nữa!”. Sau đó tôi bật khóc và chạy lên phòng, đóng sầm cửa lại. Tôi khóc rất nhiều, mắt tôi đỏ hoe. Chỉ vì bạn thân của tôi hiểu lầm tôi mà chúng tôi đã cãi nhau rất to. Cả ngày hôm nay, tôi không còn tâm trí nào để tập trung vào việc học nữa và kết quả là tôi đã thi trượt môn Toán. Nghĩ về những điều đó khiến đầu óc tôi quay cuồng. Tôi nằm bẹp trong một tiếng đồng hồ. Cảm giác cô đơn và lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo. Tôi nghĩ về mẹ tôi, về những gì tôi vừa nói với mẹ. Ôi trời ơi, tôi đã mắc một sai lầm lớn! Tại sao tôi có thể nói lời thiếu tôn trọng với một người luôn yêu thương và chăm sóc tôi? Tôi rất xin lỗi! Chỉ vì bị bạn hiểu lầm mà tôi đã trút giận lên mẹ. Tôi đứng dậy, định chạy ra xin lỗi mẹ thì mẹ mở cửa phòng bước vào. Như đoán được suy nghĩ của tôi, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt yêu thương rồi ngồi xuống cạnh tôi. "Mẹ, con xin lỗi, con đã sai!" Tôi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và nói nhỏ: "Mẹ cũng xin lỗi vì con đã không hiểu và hỏi con". Tôi hối hận vì làm mẹ - người tôi hằng yêu thương bấy lâu nay phải buồn. Chính những lời nói dịu dàng, cử chỉ âu yếm của mẹ đã khiến tôi thêm day dứt về lỗi lầm của mình. Tôi đã nói với mẹ tôi tất cả mọi thứ. Mẹ đã an ủi, động viên khiến tôi phấn chấn hơn rất nhiều. Kể từ lần đó, tôi luôn tự hứa với bản thân sẽ suy nghĩ kỹ trước khi nói và không làm mẹ buồn nữa. Với tôi, cô ấy như đám mây che mưa che nắng cho tôi, cô ấy là ngọn lửa thôi thúc lòng tôi vững bước trên đường đời. Dù mai này mẹ có mất đi thì trong con, mẹ vẫn luôn sống và theo con suốt cuộc đời. Tôi muốn nói với bạn rằng: "Hãy trân trọng những gì bạn đang có. Đừng để mất thứ mình yêu thương
.
Bình luận (0)