Tuổi thơ của em có biết bao kỉ niệm gắn với những cảnh vật của quê hương. Đây là dòng sông nhỏ đầy ắp tiếng cười của bọn trẻ chúng em mỗi buổi chiều hè. Kia là triền đê rộn rã tiếng hát của thanh niên nam nữ những đêm trăng sáng. Nhưng gần gũi, thân thiết nhất với em vẫn là con đường từ nhà đến trường - con đường đẹp đẽ suốt những năm tháng học trò của em.
Con đường dẫn em tới trường chạy thẳng băng, không uốn lượn quanh co mà nó nhỏ và hẹp. Cũng dễ hiểu thôi, từ phố Lê Đại Hành dẫn vào đường Nguyễn Đình Chính mặt đường chỉ rộng tầm bốn đến năm mét. Hai bên đường nhà cửa mọc lên san sát làm cho con đường đã hẹp nay càng hẹp hơn. Có điều đặc biệt, con đường trở nên thơ mộng hơn bởi vẻ đẹp của hai hàng cây ven đường. Mùa hè, những chùm hoa phượng nở đỏ rực cả một con phố, những chùm hoa bằng lăng tím lịm cả một góc đường. Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, cửa hiệu với đủ mọi thể loại khác nhau. Nào là hàng xôi, hàng bánh mì, hàng phở,... rộn rã cả con đường. Bác bán phở thì tay nhanh thoăn thoắt đơm đơm, thái thái, mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt. Cạnh đó là cửa hàng văn phòng phẩm, sáng ra đã chật ních học sinh tới mua đồ. Bạn thì mua bút, bạn thì mua vở, ríu rít cả lên. Bác bán hàng miệng thì đom đả mời khách, tay thì thoăn thoắt lấy hàng, vẻ mặt bác rất rạng rỡ. Quên sao được, những ngày em mới vào học lớp Một, còn rụt rè, bỡ ngỡ bước những bước đầu tiên trên con đường này để đến trường. Lớn lên một chút, em lại thấy con đường quá đỗ thân thương. Mỗi sáng tới trường em tung tăng đi dưới hai hàng cây, tiếng chim chóc líu lo như một bản nhạc đón chào ngày mới. Có đường từ đó đã trở thành người bạn thân thiết của em. Sau này, dù có đi trên mọi ngả đường em cũng không thể nào quên được hình ảnh con đường tới trường trong suốt những năm tháng của tuổi học trò.
Em rất yêu quý con đường từ nhà đến trường. Sáng nào đi học, em cũng thấy con đường rất sạch sẽ. Em biết đấy là nhờ công quét dọn ngày đêm của các cô bác công nhân vệ sinh. Em và các bạn bảo nhau không xả rác bừa bãi để con đường luôn sạch đẹp.
Bình luận (0)